Chương 13: Thẳng và mềm

Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều hướng về Y Linh Huyên.

Y Linh Huyên không nhát gan, đứng lên hành lễ với Liễu trắc phi: “Thϊếp thân thỉnh an trắc phi.”

Liễu trắc phi cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Đúng là không hiểu quy củ, thỉnh an bổn trắc phi và Vương phi, ngươi phải xưng nô tỳ. Quả nhiên chỉ là bên ngoài, không hề xứng lên được mặt bàn.”

Y Linh Huyên không tức giận, cười duyên nhìn Liễu trắc phi: “Muội đã nói với Vương gia, muội không thích xưng nô tỳ, Vương gia nghe vậy nói về sau muội chỉ cần xưng thϊếp thân là được.

Liễu trắc phi không biết, về tình có thể tha thứ nhưng giờ đây muội đã giải thích rõ ràng với Liễu trắc phi, ngài không thể trách muội nữa.”

Trương Tích Niên thở dài, vị đồng hương này thật sự quá kiêu ngạo, có điều người ta có bản lĩnh để kiêu ngạo.

Một khi xà phòng thơm và nước hoa được sản xuất với số lượng lớn, Tĩnh vương nhất định có thể kiếm không ít tiền, nể tình số tiền này, Tĩnh vương nhất định sẽ che chở cho Y Linh Huyên.

So sánh như vậy, Trương Tích Niên thật sự cảm thấy mình chính là phế vật, kiếp trước sống hơn hai mươi tuổi, ngay cả cơm cũng không học được cách làm, nhớ đến thật sự cảm thấy có hơi mất mặt.

Sắc mặt Liễu trắc phi cực kỳ khó coi, các thứ phi và thị thϊếp khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Đúng là miệng lưỡi sắc bén, trách không được mê hoặc Vương gia đến quên cả quy củ.” Liễu trắc phi phản kích.

Lời này vừa nói ra Trương Tích Niên đã biết không đúng, quả nhiên chợt nghe Y Linh Huyên không nhanh không chậm nói: "Vậy ý của Liễu trắc phi ngài là, Vương gia chính là loại người ngu ngốc vô năng dễ bị người mê hoặc?"

“Ngươi!” Liễu trắc phi biến sắc, chỉ vào Y Linh Huyên không nói ra tiếng, Vương phi từ phía sau bình phong bước ra, sau đó ngồi ở trên chủ vị.

Mọi người nhanh chóng đứng lên hành lễ.

"Chư vị muội muội đều ngồi đi, bổn vương phi thấy trong khoảng thời gian này có thêm không ít người mới, tất cả mọi người vẫn chưa gặp mặt, cho nên mới lựa chọn hôm nay để tụ họp."

Mặt mũi Vương phi đương nhiên không ai dám bác bỏ, tất cả mọi người nhao nhao phụ họa.

Sau đó Vương phi đánh giá Y Linh Huyên vài lần, rồi mỉm cười nói với nàng ta rất nhiều lời, toàn là dặn dò nàng ta phụng dưỡng Vương gia cho tốt, vì Vương gia thêm con nối dõi.

Trương Tích Niên nghe thế thở dài, nói thì nói như vậy, nếu Y Linh Huyên sinh thêm hai đứa hài tử, có đến lúc đó trong lòng Vương phi chắc chắn khó chịu vô cùng.

Nói vài câu săn sóc, cuối cùng Vương phi ban thưởng nhiều thứ cho Y Linh Huyên, lúc này mới để cho mọi người lui xuống.

Lần này, ngoại trừ Trương Tích Niên thì những nữ nhân đều nhìn Y Linh Huyên với ánh mắt không đúng.

Lý Vũ Vi như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, khóe miệng mỉm cười rời đi.

Lúc này Trương Tích Niên tránh xa nàng ta, cũng không đi chung đường với nàng ta.

Liễu trắc phi đi tới đi lui, gặp chuyện không phục chính là làm, Vương phi dùng thủ đoạn mềm dẻo để gϊếŧ người.

Hôm nay để cho tất cả mọi người đến gặp Y Linh Huyên, chẳng những không răn dạy nàng ta, còn ban thưởng cho nàng ta không ít đồ tốt, điều này đang nói cho những nữ nhân khác trong hậu viện.

Y Linh Huyên chẳng những được Vương gia nhìn trúng, Vương phi cũng tôn trọng nàng ta.

Vương phi đang tâng bốc Y Linh Huyên, sau đó khơi mào tranh đấu giữa Y Linh Huyên với những nữ nhân khác ở hậu viện, chính Vương phi thì (1) vẫn vững vàng ngồi câu cá, xem các thϊếp thất đấu ngươi chết ta sống.

Dù sao mặc kệ ai chết ai sống, đối với Vương phi thiếu một nữ nhân ở hậu viện đối với nàng ta đều là chuyện tốt.

Không có một ai dễ chọc cả! Trương Tích Niên thở dài một tiếng.

Cổ đại đích nữ thế gia được bồi dưỡng ra với nữ xuyên việt, còn có một nữ trọng sinh, hậu viện của Tĩnh vương không phải náo nhiệt bình thường.

Nghĩ đến đây, Trương Tích Niên bỗng ngẫn ra.

Đúng vậy, tại sao chỉ có hậu viện Tĩnh vương náo nhiệt như vậy? Chẳng lẽ…

Trong lòng Trương Tích Niên bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Tĩnh vương là đứa con thứ bảy của hoàng thượng, bởi vì Tây hoàng tử chết sớm, bên trên hắn chỉ có năm người ca ca.

Đại Hoàng tử Thụy Vương, là con trai của Tiên Hoàng hậu, Nhị Hoàng tử Thần Vương là nhi tử của đương kim hoàng hậu, bình thường hai người này đấu ngươi đến ta đi.

Hoàng đế thì sống chết mặc bay, cứ như vậy nhìn hai đứa con trai rất có thực lực lén lút tranh đấu.

Trương Tích Niên dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Hoàng thượng, ngài ấy hiện giờ chỉ mới hơn năm mươi tuổi, còn chưa đến tuổi chết.

Một khi ngồi lên vị trí đó, không đến chết thì chắc chắn ngài ấy không muốn thoái vị.

Hai nhi tử của ngài ấy chính trực tráng niên, nếu như không nội đấu, ngược lại cùng đối phó ngài ấy, ngài ấy thật sự không thể nắm chắc có thể đấu nổi hai nhi tử có cữu gia quyền lực sau lưng.

Hoàng thượng biết hai nhi tử không thể bắt tay giảng hòa, cho nên ngài ấy cứ như vậy ngồi xem hổ đấu.

Đây không phải giống như Khang Hi và Hoàng Thái tử Dận Nhưng trong lịch sử sao?

Thân duyên của phụ tử hoàng gia luôn rất ngắn ngủi, trước đây tốt bao nhiêu, sau đó nghi kỵ bấy nhiêu.

Khang Hi cảm thấy Hoàng Thái tử Dận Nhưng không thành thật, luôn nhớ thương vị trí của ngài ấy.

Đã làm Thái tử lâu như vậy, nhưng lão cha Hoàng đế vẫn chưa chết chết, Thái tử đương nhiên không kiềm chế được dã tâm, cuối cùng phụ tử trở mặt thành thù.

Hiện tại Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đấu rất dữ, chỉ hơi đạp lệch sai sót có thể sẽ lưỡng bại câu thương.

Có lẽ Hoàng thượng muốn nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên trước khi ngài ấy chết, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử chắc chắn sẽ không trở thành Thái tử.

Vậy, cuối cùng ngôi vị Hoàng đế này thuộc về ai đây?

Lúc này nếu Trương Tích Niên còn không ý thức được không đúng, thì uổng phí nàng đã đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy.

Tĩnh vương rất có thể chính là Hoàng đế tương lai.

Một khi đưa vào suy nghĩ này, lòng muốn chết của Trương Tích Niên đã có, hậu viện của Vương gia đấu lợi hại như vậy, nếu thành hậu phi, cảnh tượng đó, Trương Tích Niên không dám nghĩ.

Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở về viện của mình, Trương Tích Niên làm rất nhiều xây dựng tâm lý, mới miễn cưỡng tiếp nhận khả năng vô cùng có thể này.

“Quên đi, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là đợi đến khi chuyện đến, nghĩ biện pháp giải quyết.” Trương Tích Niên cạn lời tê liệt ngã xuống giường, lòng rất mệt mỏi.

Vương gia hồi phủ nửa tháng, gần như toàn bộ hậu viện đã ngủ một lần, hôm nay cuối cùng đã nghĩ đến Trương Tích Niên.

“Vương gia gầy.” Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tĩnh vương, Trương Tích Niên nói.

Thật sự gầy, chẳng những gầy còn đen không ít, xem ra Vương gia hắn đi trị thủy, thật sự làm việc chân chính.

Tĩnh vương sửng sốt, hắn trở về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói hắn gầy, Vương phi nhìn thấy hắn cũng không có mấy câu quan tâm.

Đặt toàn bộ tâm tư vào hết trên người Y Linh Huyên, ba câu đã bắt đầu hỏi nội tình của Y Linh Huyên.

Trước khi không nghe được câu này, Tĩnh vương không cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi nghe được câu này, Tĩnh vương đột nhiên cảm thấy, Trương Tích Niên thật sự không giống với người khác.

Nàng đang quan tâm đến hắn.

“Đến Tây Nam cứ cắm đầu vội vàng trị thủy, ăn uống có đôi khi quên mấy, đương nhiên gầy đi đôi chút.” Vẻ mặt Tĩnh vương rất nhu hòa, dắt tay Trương Tích Niên.

Thấy tâm trạng Tĩnh vương giống như không tồi, Trương Tích Niên vội vàng lấy đai lưng và giày nàng bớt chút thời gian làm ra.

Tặng quà thì phải trực tiếp tặng, như thế đại lãnh đạo mới có thể nhớ tình của ngươi.

“Vương gia, trong khoảng thời gian ngài không có ở đây, nô tỳ làm cho ngài mấy món đồ bên người, còn có một đôi giày, ngài thử xem có hợp chân hay không.”

(1)Diễn tả một người giữ thái độ bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi kết quả, hoặc không bị ảnh hưởng bởi những biến động xung quanh.