Chương 12: Trọng sinh và xuyên việt

“Dường như Vương gia rất thích thϊếp Y thị, Vương gia đích thân tặng Thụy Hòa Uyển bên cạnh thư phòng cho thϊếp Y thị. Nô tài nghe nói, trắc phi và mấy thứ phi đều muốn vào ở Thụy Hoà Uyển, nhưng Vương gia đều không đồng ý, thế nhưng hiện giờ lại ban thưởng cho thϊếp Y thị mới vào.”

“Còn hỏi thăm được chuyện gì khác không? Bên phía Lý thị thϊếp có tin tức gì không?” Trương Tích Niên hỏi Nguyên Bảo.

Trương Tích Niên rất để ý đến tên Lý Vũ Vi hư hư thực thực trọng sinh trở về.

Nguyên Bảo lắc đầu: "Cũng không có gì khác thường, Lý thị thϊếp vừa trở về đã về viện của chính mình. Nô tài thấy quan hệ giữa nàng ta và thϊếp Y thị không tốt lắm, hai người không nói chuyện riêng với nhau.”

Biết đại khái tin tức, Trương Tích Niên không để việc này ở trong lòng.

Buổi tối theo như lệ thường, chắc hẳn Tĩnh vương sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Vương phi, đây là thể diện cho chính thất nên bình thường cho dù là Liễu trắc phi, cũng không dám ngăn cản một đêm này.

Thế nhưng lúc này đây, trước đây Tĩnh vương đặc biệt coi trọng quy củ lễ nghi lại phá lệ đến viện của Y Linh Huyên nghỉ ngơi.

Sau khi Trương Tích Niên nhận được tin tức này thở dài một tiếng, xem ra sau này hậu viện vương phủ sẽ không còn cuộc sống an ổn nữa.

Có điều nước quấy càng đυ.c càng tốt, nếu phía trên có người chống đỡ, Trương Tích Niên ở tầng dưới có thể sinh tồn tốt hơn.

Tĩnh vương nghỉ ngơi liên tiếp hai ngày ở bên Y Linh Huyên, ngày thứ ba mới đến chỗ Vương phi, sáng sớm ngày hôm sau Tĩnh vương vừa vào triều, Vương phi đã truyền tin tức để cho tất cả thị thϊếp trong hậu viện đến thỉnh an.

Sáng sớm đã bị hai người Ngọc Thư Ngọc Cầm đào ra khỏi ổ chăn, chỉnh trang chỉnh tề, Trương Tích Niên buồn ngủ vẫn chưa tỉnh.

"Nổi bật chính là thị thϊếp Y Linh Huyên, những tôm tép riu như chúng ta đi theo chỉ gặp nạn, ai!" Trương Tích Niên thở dài một tiếng, đi theo đám đông đến viện Vương phi thỉnh an.

Mới ra cửa viện, Trương Tích Niên đã nhìn thấy Lý Vũ Vi đối diện gót sen nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần người mình.

“Chào Lý tỷ tỷ.” Trương Tích Niên chủ động chào hỏi, sau đó im lặng như gà đi theo bên người Lý Vũ Vi, không chịu mở miệng nói chuyện nữa.

Đại lão trọng sinh nàng không thể trêu vào, nhưng gặp vẫn phải lấy lễ đối đãi, lỡ như vị này phát rồ công kích bừa bãi phải làm sao bây giờ.

Có điều, Lý Vũ Vi không phát rồ giống như tưởng tượng của Trương Tích Niên, rất hiền lành gật đầu đáp Trương Tích Niên, hai người kết bạn đi.

Lúc một đường im lặng còn phải đến viện của Vương phi, Lý Vũ Vi rốt cuộc không nhịn được: "Trương muội muội, chẳng lẽ không muốn biết tại sao thϊếp Y thị được Vương gia nạp vào phủ sao?"

Lý Vũ Vi rất tò mò nhìn Trương Tích Niên, nàng ta muốn biết đến tột cùng vị này thật sự nhát gan, hay giả bộ.

Dù sao có thể sống trong cung lâu như vậy, có thể lọt vào mắt Chiêu phi nương nương, nói không chừng Trương Tích Niên có lẽ là một người khôn khéo.

Trương Tích Niên kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Vũ Vi, vừa rồi nàng đang suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không ngờ Lý Vũ Vi vậy mà sẽ hỏi như vậy.

“Đương nhiên do Vương gia thích cho nên mới nạp vào phủ?” Trương Tích Niên trả lời.

Lý Vũ Vi lắc đầu: "Đương nhiên không phải, vị thϊếp Y thị mới vào phủ chúng ta có thủ đoạn cao siêu, Vương gia chỉ ở một đêm với nàng ta, đã sinh tình với nàng ta."

Trương Tích Niên thật sự không nghe hiểu tại sao Lý Vũ Vi muốn nói như vậy với nàng, cho nên nàng chỉ có thể ồ một tiếng khô khan.

Giống như không quá hài lòng với câu trả lời của Trương Tích Niên, Lý Vũ Vi lôi kéo Trương Tích Niên nói một ít chuyện của Y Linh Huyên.

Lúc đầu Trương Tích Niên vẫn không để ý, nhưng càng nghe, Trương Tích Niên càng cảm thấy giật mình trong lòng, cuối cùng ra vẻ khϊếp sợ.

"Vị thϊếp Y thị này chẳng những đọc đủ thi thư, hơn nữa tinh thông kỳ kỹ da^ʍ xảo, nghe nói vì Vương dâng lên thật nhiều đồ chơi kỳ lạ cổ quái. Thϊếp Y thị không chỉ biết làm xà phòng thơm, còn có thể làm ra rất nhiều nước hoa sịt lên quần áo, bám dai không tan.”

Xà phòng thơm, nước hoa, vị Y Linh Huyên này, sẽ không phải là đồng hương chứ?

Trương Tích Niên khϊếp sợ trong lòng, ngoài mặt thì dò hỏi: “Nước hoa muội cũng biết, nhưng xà phòng thơm này là thứ gì? Tại sao muội chưa từng nghe nói qua.”

Khóe miệng Lý Vũ Vi nhếch lên một nụ cười cổ quái: "Nghe nói dùng xà phòng thơm rửa mặt có thể làm cho làn da căng mịn sáng bóng.”

“Thì ra là như vậy, thế thì thật sự không tệ, nếu làm ra có lẽ có thể bán được rất nhiều tiền a.” Trương Tích Niên cảm thán một câu.

Vẻ mặt Lý Vũ Vi càng thêm kỳ lạ, giống như thù hận rất sâu, nhưng mơ hồ xen lẫn khoái ý.

Chuyện đến bây giờ, Trương Tích Niên đã làm rõ ràng tình huống, vị Lý Vũ Vi chắc chắn trăm phần trăm là trọng sinh.

Y Linh Huyên vừa mới vào phủ đã được Vương gia sủng ái, chín mươi phần trăm khả năng là đồng hương của nàng.

Cho nên đời trước, giữa Lý Vũ Vi và Y Linh Huyên chắc chắn có thù hận gì đó.

Chuông báo động trong lòng Trương Tích Niên vang lên, xem ra từ hôm nay trở đi, chẳng những Lý Vũ Vi là nhân vật nguy hiểm bậc nhất, Y Linh Huyên cũng vậy.

Nếu như là người của nàng, có lẽ Trương Tích Niên sẽ nhận đồng hương, thế nhưng Y Linh Huyên quá mức phách lối, hơn nữa còn có một đối thủ ẩn nấp trong bóng tối.

Hai người này về sau tuyệt đối sẽ không yên tĩnh, lúc này Trương Tích Niên bỗng thấy hơi hối hận kết bạn với Lý Vũ Vi đến nơi cửa Vương phi.

Có điều hối hận cũng vô dụng, viện của Vương phi đã ở trước mặt.

Viện của Trương Tích Niên cùng Lý Vũ Vi khá hẻo lánh, có điều hai người dậy rất sớm, lúc này trong viện Vương phi chỉ có tây năm thị thϊếp chờ ở đây.

Trương Tích Niên đợi với các nàng ở đây, đợi khoảng một nén nhang, hai vị thứ phi và nhân vật chính hôm nay Y Linh Huyên cuối cùng đã đến.

Chỉ nhìn thoáng qua, Trương Tích Niên đã biết vì sao Tĩnh vương sủng ái Y Linh Huyên như thế.

Dung mạo xuất sắc, hơn nữa có thể kiếm tiền, nếu nàng là Tĩnh vương, nàng cũng hết mực sủng ái vị đồng hương này.

Y Linh Huyên vừa đến, Ngô ma ma bên cạnh Vương phi đã đi ra.

"Vương phi nương nương đã dậy, mời các vị vào trong phòng chờ." Ngô ma ma cười nói một câu, tầm mắt đảo qua Y Linh Huyên, sau đó dẫn các nàng đi vào bên trong.

Trương Tích Niên tự giác không làm náo động, chờ sau khi các thị thϊếp đều đi vào, mới đuổi theo, sau đó ngồi ở vị trí cuối cùng bên trái.

Trái tôn phải ti, bên trái là chỗ của Trương Vạn Niên, nàng và Lý Vũ Vi vừa mới vào phủ không bao lâu, hơn nữa nàng còn thị tẩm muộn hơn Lý Vũ Vi mấy ngày, cho nên muốn ngồi vào Lý Vũ Vi hạ thủ.

Vị trí đối diện Trương Tích Niên chính là nhân vật chính lần này, nữ sĩ Y Linh Huyên.

Trương Tích Niên núp ở chỗ ngồi, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích, mặc kệ người khác nói cái gì, nàng không nói một chữ, diễn dáng vẻ nhát gan nhu nhược vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong lúc này, Y Linh Huyên cũng đánh giá qua nàng, có điều chỉ đặt tầm mắt trên người nàng ba giây, sau đó mang theo khinh bỉ dời đi.

Khinh bỉ thì khinh bỉ đi, Trương Tích Niên không quan tâm.

Ngồi trên bàn một lát, cuối cùng Liễu trắc phi đã khoan thai đến chậm, ngồi ở vị trí cao nhất bên trái.

“Bổn trắc phi nghe nói trong phủ có một vị muội muội mới đến, không biết là vị nào?” Liễu trắc phi vươn tay nhuộm móng tay đỏ, nhẹ nhàng phất qua mái tóc bên tai, ý cười dịu dàng hỏi.