Chương 11: Vương gia hồi phủ

Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Tích Niên nhìn thấy Vương phi và Liễu trắc phi, không ngờ tới đó lại là một cảnh tượng máu me như vậy.

Dung mạo của Vương phi cũng chỉ xem như thanh tú, mặt tròn, dáng người không cao, thế nhưng quanh thân lộ ra khí chất vô cùng nhã nhặn lịch sự, mọi hành động cử chỉ đều để lộ sự đoan trang.

Mặc dù Vương phi không phải là người xinh đẹp nhất hậu viện nhưng lại là người có khí chất xuất chúng nhất, không hổ là đích nữ, chỉ riêng khí chất quanh người đã không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian mới có thể bồi dưỡng được như thế.

Dung mạo của Liễu trắc vô cùng quyến rũ, mặt mày trông rất mặn mà, nhìn có chút huyết thống ngoại vực, trong lúc này trong đôi mắt phượng tràn đầy lửa giận.

“Tiện nhân! Ngươi cũng dám nguyền rủa con trai của ta, ta đánh chết ngươi!” Liễu trắc phi vừa nhìn thấy vị thị thϊếp họ Vương kia, lập tức hấp tấp vọt qua, đá một phát lên đùi nàng ta.

Tính tình của vị Liễu trắc phi này đúng là nóng nảy, xem ra sau này nhất định phải trốn thật xa nếu có thể.

Trương Tích Niên đứng phía sau mọi người, im lặng thầm nghĩ ở trong lòng.

Thị thϊếp họ Vương thị thϊếp bị đá một cái ngã lên trên mặt đất, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh nhưng trong mắt lại tràn đầy hận thù.

“Đương nhiên ta phải nguyền rủa con của ngươi, nếu không phải vì con của ngươi, con của ta đã được ra đời từ lâu rồi!”

“Lúc nó đang tập tễnh học đi, không cẩn thận ngã xuống bên chân ta, ta tốt bụng dìu hắn lên, ngươi lại đổ oan cho ta, nói ta đẩy ngã nó.”

“Ngươi bắt ta quỳ gối trong hoa viên khoảng hai canh giờ, ta vừa mới có thai được một tháng, lại bởi vì bị ngươi phạt quỳ, con cũng không còn.”

“Sao mà ta có thể không hận ngươi, không hận con của ngươi được, con của ta đã chết, vì sao con của ngươi vẫn còn sống?”

Trương Tích Niên nhìn vị Vương thị thϊếp thực ra đã có chút điên cuồng này, thở dài một hơi ở trong lòng, quả nhiên hậu viện không phải là nơi cho người ở.

Thở dài một tiếng, ánh mắt của Trương Tích Niên đảo qua, đột nhiên thấy được trong mắt Vương phi có chứa một chút sự châm chọc.

Nàng không dám nhìn nhiều, lập tức thu hồi tầm mắt.

Chuyện này đến cuối cùng là chuyện như thế nào vẫn chưa thể biết được, chủ mưu phía sau lưng là ai, Trương Tích Niên thật sự không dễ đưa ra quyết định.

Thế nhưng hiện tại nàng đã biết được một điều, không được xem thường trí tuệ của người xưa, đừng tưởng rằng xuyên qua là có thể ngạo nghễ ngang tàng.

Chắc chắn Vương phi không phải là nhân vật đơn giản.

Liễu trắc phi cười lạnh lùng, không thèm nhìn đến cả Vương phi, phân phó: “Nếu con của ngươi đã chết, vậy ngươi còn sống làm gì? Vì sao không chết cùng nó?”

“Hôm nay bổn trắc phi sẽ làm một chuyện tốt, đưa ngươi xuống gặp con của ngươi, cho mẹ con các ngươi được đoàn tụ.”

“Người đâu, đánh cho ta! Đánh mạnh vào!”

Vương phi nghe xong, nhìn thoáng qua Liễu trắc phi đang nổi cơn thịnh nộ, trong ánh mắt tràn đầy không vui.

Thị thϊếp nguyền rủa con cái của Vương gia, theo lý hẳn là nên xử tử, cách làm của Liễu trắc phi cũng coi như hợp tình hợp lý, Vương phi cũng không mở miệng nói gì.

Chẳng qua Liễu trắc phi không thèm xin chỉ thị của nàng ta đã cho người hành hình như vậy, khiến trong lòng Vương phi có hơi không thoải mái, cảm giác uy quyền của mình đang bị khiêu chiến.

Sau khi Liễu trắc phi sai sử người hầu xong, lại nhìn một vòng quanh mấy người thị thϊếp Trương Tích Niên với ánh mắt sắc bén, sau đó nói từng câu từng chữ: “Lần này hành hình, các ngươi muốn quan sát từ đầu tới đuôi. Ta muốn cho các ngươi nhìn thấy, tổn thương con của ta, tổn thương con trai của Tĩnh Vương sẽ có kết cục như thế nào.”

Tấm ván gỗ có đóng đinh sắt đập lên người Vương thị thϊếp từng cái từng cái một, nhanh chóng máu thịt đã trở nên mơ hồ.

Lúc ban đầu Vương thị thϊếp còn có thể kêu thảm thiết vài tiếng, sau lại hơi thở của nàng ta càng ngày càng mỏng manh, cứ thế, Trương Tích Niên trơ mắt nhìn một sinh mạng chết đi ở ngay trước mặt mình.

Đột nhiên nàng cảm giác có chút ghê tởm, mà phần lớn còn lại là sợ hãi.

Ở thế giới có chế độ cấp bậc trên dưới vô cùng nghiêm khắc này, nàng có thật sự sống yên bình hay không?

Không chỉ có nàng thấy buồn nôn, mấy cái thị thϊếp nhát gan bị dọa sợ hôn mê, Trương Tích Niên cuối cùng cũng không thể không giống như bọn họ, đôi mắt trợn ngược, dựa vào trên người Ngọc Thư cũng đang run lẩy bẩy.

Sau khi trở về Thanh Phương viện của mình, Trương Tích Niên ngã đầu chân yếu nằm lên trên giường, Ngọc Thư và Ngọc Cầm cũng ngẩn ngơ ngồi bên mép giường của nàng.

Chủ tớ ba người cứ lẳng lặng như vậy chờ thật lâu, Trương Tích Niên mới nghe được giọng nói có hơi khàn của Ngọc Thư: “cho tới hôm nay, cuối cùng ta cũng có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói mà chủ tử người nói lúc trước.”

Sống yên ổn cho đến chết.

Thâm cung, đại viện, chính là một phần mộ khổng lồ, những người phụ nữ như các nàng chính là những bộ xương khô hồng nhan của nơi này.

Sống đến lúc chết nhìn rất đơn giản, nhưng lại cách những người phụ nữ đó rất xa.

Từ hôm nay về sau, Trương Tích Niên càng không muốn ra cửa, nàng dẫn theo Ngọc Thư và Ngọc Cầm tiếp tục thêu bức bình phong của nàng.

Hạ Hà cũng bị ấn ở phía dưới nàng mí mắt như cũ.

Toàn tâm toàn ý thêu hoa, không bao lâu sau đã thêu xong bức bình phong, trong khoảng thời gian này Ngọc Thư và Ngọc Cầm cũng thêu thêm mấy cái túi thơm và quạt tròn, đều do Trương Tích Niên vẽ chi tiết.

Vào một buổi chiều, Ngọc Tư đem hết những thứ đó ra phủ đi bán, sau đó đổi được tám mươi lượng bạc.

“Các chưởng quầy ở Trân Tú các nói, tài nghệ thêu hoa của người rất tốt, cho nên bức bình phong được cho thêm mười lượng bạc.”

“Còn nói rằng lần sau người muốn bán thêm những sản phẩm khác, bất kì cái gì nàng ấy cũng thu.” Ngọc Thư vui mừng nói.

Không vui thế nào được, lần này không chỉ đơn giản là sản phẩm thêu của Trương Tích Niên bán được tiền, thêu túi thơm và quạt tròn do nàng ấy và Ngọc Cầm thêu cũng bán được hai mươi lượng bạc.

Hai người mỗi người một phần, đó cũng là mười lượng.

Trương Tích Niên cũng rất vui, tiêu tiền mình tự kiếm mới là sướиɠ nhất, sau đó lại cầm lấy bút than bắt đầu vẽ chi tiết.

Trương Tích Niên không định tiếp tục thêu bình phong, thứ đồ kia vừa tốn thời gian, vừa ảnh hưởng tới mắt, Trương Tích Niên vẽ mấy chi tiết trên quạt tròn, chuẩn bị thêu quạt tròn.

Hơn nữa còn là thêu hết.

“Cứ dùng các loài hoa đại diện cho hai mươi tư tiết làm chi tiết, đến lúc đó sẽ có nguyên một bộ, được hai mươi tư cái quạt tròn, ta sẽ dạy các ngươi cách thêu, đến lúc đó có tiền sẽ chia cho nhau.”

Trương Tích Niên dẫn hai nha đầu Ngọc Thư Ngọc Cầm bắt đầu nghiệp lớn thêu hoa kiếm tiền của nàng, chẳng qua nàng cũng không quên người lãnh đạo trực tiếp chính là Tĩnh Vương.

Có đôi khi không muốn thêu hoa, nàng cũng sẽ khâu vá một cái đai lưng, hoặc là làm đôi giày cho hắn.

Còn lý do vì sao không làm quần áo, chỉ là bởi vì Trương Tích Niên không muốn phiền phức.

Cứ yên tĩnh như gà chờ gần hai tháng như thế, sau khi rương vàng của Trương Tích Niên có thêm hơn một trăm lượng bạc, cuối cùng Tĩnh Vương cũng đã quay về.

Trương Tích Niên không có tư cách đi ra phủ nghênh đón, chỉ có thể kêu Nguyên Bảo tìm hiểu một chút tin tức.

Nguyên Bảo nhanh chóng quay trở lại, mang đến tin tức khiến trái tim của Trương Tích Niên hơi nhảy lên một chút.

Lần này Tĩnh Vương trở về, ngoại trừ mang theo Lý Vũ đi ra ngoài, còn mang về một thị thϊếp tên là Y Linh Huyên.

Riêng việc hậu viện có thêm người mới, trong lòng Trương Tích Niên không có bất kỳ cảm tưởng gì nhưng những người phụ nữ khác trong hậu viện lại không giống thế.

Đặc biệt là Vương phi và Liễu trắc phi, từ khi nhìn thấy đại mỹ nhân tuyệt sắc Y Linh Huyên phong hoa tuyết nguyệt không gì sánh được, vẻ mặt của hai người có hơi khó coi.

Không phải bởi vì Y Linh Huyên này đẹp đến nhường nào, dù sao hậu viện cũng chưa bao giờ thiếu mỹ nhân.

Mà là bởi vì Y Linh Huyên này có vẻ được Tĩnh Vương sủng ái vô cùng, Tĩnh Vương vừa hồi phủ đã phân phó Vương phi phát cái sân gần với thư viện của hắn nhất cho Y Linh Huyên ở.