Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Không Gian Khoái Sinh Hoạt

Chương 8: Kim Nhị khế ước thú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban sớm, mặt trời nhô lên chiếu tia nắng ấm áp vào bên trong hang động, Tiêu Thụy Vân cau mày mở mắt, nheo nheo mắt nhìn ánh mặt trời rọi vào mặt. Thấy bên kia tiểu thiếu niên còn đang ngủ say sưa, hắn đứng dậy gấp gọn chăn mền, lại ra ngoài vốc một vốc nước lên mặt cho tính táo. Vươn vai duỗi người, đi tới góc hang động cầm lên cây cung, chuẩn bị đi săn chút thú nhỏ ra ngoài ăn cỏ uống sương sớm, làm chút đồ ăn sáng lót dạ cho gia hỏa kia, nếu không nhìn nhóc đó đói đến thảm hắn lại nhịn không được cảm thấy bất lực.

Mấy hôm trước hắn đã làm một cây cung mới, nhìn trông chắc chắn, ngắm cũng chuẩn hơn cây cung cũ của nguyên thân, mũi tên cũng là vót thực nhọn sắc bén, bắn một phát liền trúng. Tất nhiên trúng đích hay không cũng phải do trình độ bắn cung của hắn là thượng thừa a.

Thời gian này Tiêu Thụy Vân thường hay sắn mấy động vật nhỏ cho Đại Tiểu Hi, cho nên lần này hắn đi một lúc vẫn không thấy con vật nào đi lại, lẽ nào bị dọa chạy rồi? Vậy vào sâu chút tìm có lẽ là được đi.

Từ khi bắt được con hổ kia, Tiêu Thụy Vân cũng không vào trong tận rừng sâu nữa, hôm nay đi vào sâu càng thấy nó âm u hơn trước kia một chút, chẳng lẽ có tà vật gì đó? Xung quanh yên tĩnh lạ thường, nhìn ra tình trạng bất ổn, hắn liền nhạy bén leo lên một cái cây cổ thụ lớn, nhìn xung quanh quan sát. Quả nhiên có dị thường, côn trùng nhỏ mọi lần kêu râm ran cũng không có hoạt động càng chứ đừng nói tới mấy động vật khác, không biết vật gì làm ra động tĩnh này nha?

Khoảng mười lăm phút sau, Tiêu Thụy Vân cuối cùng cũng thấy vì sao lại bất thường như vậy. Từ một bụi cây rậm rạp liền thò ra một cái đầu hổ vô cùng to lớn, Tiêu Thụy Vân nhìn mà khϊếp sợ, bản thân không khỏi rùng mình một cái, này con này còn lớn gấp đôi con hổ lần trước hắn bắt được a. Này kêu vua hổ hay gì hổ đây?

Con hổ lớn màu sắc vàng kim xen chút vằn đỏ như máu bước ra bốn chân to lớn, trông cực kỳ có lực bật nhảy bắt mồi, hàm răng có hai chiếc răng trên cụp xuống sắc bén dài khoảng năm mươi xen-ti-mét, cắn chết người như chơi đâu.

Có vẻ như nó ngửi được mùi của Tiêu Thụy Vân, liền ngẩng cái dầu lớn về trên cành cây hắn đang đứng, nhe răng nanh cùng cái miệng đỏ như chậu máu kia với hắn, chân nhẹ nhàng lướt về phía trước.

Đệt đệt đệt, hôm nay xui xẻo như vậy, gặp phải con này chạy bằng mắt a? Hắn cùng không có khinh công như cao thủ võ lâm trong phim truyền hình đâu, trốn vào không gian cũng tốt, nhưng lại nghĩ về Đại Tiểu Hi còn đang ngủ ở sơn động, mà nơi này gần sơn động không xa, hắn bỏ trốn thì tiểu tử kia làm sao nha?

Mắt thấy hồ lớn ngày càng lại gần, não Tiêu Thụy vân kịch liệt phân tích hành động làm sao thoát thân mà không liên lụy Đại Tiểu Hi, chờ hắn vừa ra một cái đáp án thì lại nghe tiếng kêu của con người gần đây. Tiếng "ca ca" này vô cùng quen thuộc a? Mắt thấy Đại Tiểu Hi tiến lại gần nơi này, Tiêu Thụy Vân khỏi nghĩ ngợi nhiều, hắn từ không gian lấy ra khẩu súng giảm thanh lần trước, may mắn còn đạn, ngắm thẳng trán con hổ kia. Vừa định bóp cò, liền bị hành động cùng tiếng nói phát ra từ con hổ làm cho trợn mắt kinh hãi.

Hắn có phải hay không tai có vấn đề? làm sao lại nghe được con hổ này gọi hắn nhỉ?

"Con người, chớ kinh động."

Lại là thanh âm ấy, hắn chắc chắn không có nghe nhầm a?

"Ngươi, ngươi kêu ta? Ngươi biết nói chuyện?"

"Đúng vậy, chính là ta gọi ngươi, ta là Vương của nơi này, ngươi là ai? Vì sao có món đồ ẩn chứa linh khí?"

Đồ chứa linh khí? Không có a, hắn làm gì có, lắc đầu :"Ý ngươi là gì? Ta có món đồ nào?"

"Chính là thứ trên tay ngươi, ban nãy ta cảm thấy nó có dính linh khí nồng đậm, tại sao lại nhạt đi rất nhiều rồi?"

"..." Chính chủ có chút không hiểu khẩu súng của mình có linh khí từ đâu ra. A? Súng hắn mới lấy ra từ không gian, lẽ nào bị nhiễm chút khí tức trong đó?

"Ngươi...biết linh khí? Giống như cái này sao?" Hắn nói xong liền lấy ra một chút nước linh tuyền, con hổ vừa thấy linh tuyền liền xôn xao trong lòng, khó nhịn hít một hơi vào mũi, mùi linh khí thực nồng đậm.

"Đúng, chính là cái đó, linh khí thật tốt, có thể cho ta hay không?" Con hổ lại phát ra tiếng hỏi, không lại gần nữa mà lùi lại ngồi xuống đất.

Cho hay không cho đây? Hẳn con vật này sẽ không thừa dịp hắn xuống mà đớp một chưởng đâu nhỉ. Nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, hắn hỏi :"Ngươi không hại ta? Ta có thể cho ngươi nhiều linh tuyền, nhưng ta không dám tin ngươi không có ý xấu."

Con người thật nhiều tật xấu quá đi, nó là Vương nơi này, nói một là một, nói hai là hai, có nuốt lời bao giờ đâu chứ! Nhưng nghĩ lại thì con người bản năng e sợ động vật hung dữ, nó thản nhiên nói :"Ta có thể đi theo ngươi không? ta cùng ngươi kí khế ước ngang hàng, sau này theo ngươi lăn lộn."

"Kí khế ước? Kí thế nào? Ta vẫn không tin ngươi được."

"Sao con người các ngươi lề mề như vậy, được kí khế ước cùng ta chính là phúc khí mấy đời nhà ngươi đấy, còn chê bai ta?"

Ta thao a! Ai không biết mấy động vật như ngươi giảo hoạt thế nào? Tiêu Thụy Vân thầm khinh bỉ trong lòng.

"Đưa ta một giọt máu của ngươi, điểm lên trán ta, khế ước liền thành, sau này ta bảo vệ ngươi, ngươi bảo vệ ta, chúng ta cùng chung hoạn nạn."

Phiiiii, cái gì cùng chung hoạn nạn, mi làm như ta với mi kết hôn không bằng ấy a? Nghĩ vậy nhưng Tiêu Thụy Vân vẫn trích ra một chút máu, nhỏ xuống dưới, con hổ liền bật tới, giọt máu liền trực tiếp rơi vào trán nó. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm Tiêu Thụy Vân sợ hãi tột độ, cứ tưởng nó định phản ước, lại chớp mắt thấy trên trán mình đau đớn dị thường, thiếu chút nữa ngã khỏi cây.

Đau đớn tới nhanh cũng qua rất nhanh, một loại cảm xúc nhàn nhạt chiếm đóng tâm trí hắn, không, chính xác mà nói chính là hắn cảm nhận được cảm xúc của con hổ kia. Cảm giác này vô cùng chân thực, khó mà tin nổi, hắn lại cùng một con thú dữ kí khế ước. Này theo xuyên việt truyện chính là cái vận may chó má gì a?

"Thế nào? Ta đâu có lừa gạt ngươi, mau cho ta linh khí nha, lão hổ ta thật thèm ăn."

Còn có thể nói chuyện qua tâm trí? Giỏi a, quả nhiên là lão hổ tinh. Tiêu Thụy Vân liền lấy ra từ không gian một chậu linh tuyền nồng đậm linh khí tỏa ra, hổ lớn mắt tỏa sáng thèm khát, liền vùi đầu uống sạch chậu nước, ợ một hơi tỏ vẻ no bụng. Nhìn cảnh tượng như vậy, Tiêu Thụy Vân có chút hoảng, cái đại lão hổ này sức ăn sức uống quả nhiên không đùa chút nào.

"Ta tên Kim Nhị, còn ngươi tên gì?"

"Tiêu Thụy Vân."

"Được a, ta muốn đi theo ngươi, ngươi không được bỏ ta đi mất, phải cho ta ăn uống đầy đủ a, toàn bộ vùng núi này tùy ngươi ra vào,chỉ cần đứng phá hoại hệ sinh thái nơi này quá là được."

???Lại ra thêm một kẻ muốn đi theo hắn? Này lão hổ này sức ăn lớn nhiêu a? Tiêu Thụy Vân cảm thấy bản thân sớm muộn cũng bị một người một hổ ăn cho sạt nghiệp, mặc dù hắn vẫn chưa có sự nghiệp nào. Chuỗi ngày về sau hẳn gian nan khó đi a.

Chợt nhớ ban nãy nghe tiếng Đại Tiểu Hi tiến tới gần, hắn quay phắt lại tính đi về hướng tên nhóc đó, liền bị hấp dẫn bởi màn biến hình ngoạn mục của lão hổ to xác, một màn từ to hóa nhỏ, quá hù người rồi!

"Đi thôi, đi tìm đồ ăn thôi."

Hắn mới không thèm nghe lão hổ đó nói, nhanh chân đi hướng tới Đại Tiểu Hi, thầm mắng tên nhóc này tự dưng chạy vào rừng làm gì, ở hang động đợi ăn không được sao?

Lão hổ Kim Nhị thấy hắn không quan tâm mình, hừ một tiếng liền vắt bốn cái chân ngắn chạy đuổi theo. Lúc đuổi kịp thì thấy tên nhân loại mới kí khế ước với mình đang cao giọng dạy dỗ với một tiểu thiếu niên xinh đẹp, nhìn thiếu niên mím mím môi, mặt cúi xuống trông vô cùng đáng thương. Lão hổ già Kim Nhị tỏ vẻ cần đi an ủi tiểu hài tử đáng yêu đó. Nghĩ gì làm vậy, hổ ta liền vung đuôi đi tới trước mặt thiếu niên, "meo" một tiếng ngọt ngào, dụi dụi vào chân thiếu niên.

Đại Tiểu Hi nghe đại ca ca lo lắng cho mình, cậu thật có chút hối lỗi, nhưng sự xuất hiện của con mèo vàng nhỏ này lại khiến cậu mất hết mấy sự ăn năn luôn rồi. Thật...thật đáng yêu, muốn vuốt ve a~

"Tiểu kim mao, ngươi là mèo từ đâu ra a? Thật đáng yêu, lông thực mượt, oa oa, sờ thật thích." Liền oa lớn ôm lên con vật nhỏ trước mắt. Tiêu Thụy Vân chứng kiếm tình hình, thầm phun tào lão hổ vô sỉ, biến mèo ngọt ngào làm nũng lấy lòng tiểu thiếu niên ngốc nghếch.

"Ca ca, mèo này là từ đâu ra nha? Ta có thể nuôi nó hay không? Nó thực đáng thương, một thân một mình không chốn dung thân, ta muốn nuôi nó nha, vậy đặt tên nó Kim Mao đi a? Được không ca ca?" Mắt mở to, chính thức tiến vào trạng thái bán manh, cầu xin đáng thương.

Tiêu Thụy Vân: Nhóc con, ngươi vì sao không nghĩ ngươi cũng là ở nhờ chỗ ta a?

"Giữ nó đi, cho nó bảo vệ an toàn của ngươi. Còn có, mau quay về hang động nhặt củi nhóm lửa, ta săn chút vật về làm bữa sáng." Hắn trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên, quay ngươi tiến vào rừng sâu.

"Dạ ca ca, ta sẽ cẩn thận, huynh cũng cẩn thận đó nha, ta chờ huynh về." Hét một câu vui vẻ, Đại Tiểu Hi sung sướиɠ ôm mèo nhỏ đi về phía hang động, ngày hôm nay ca ca thật soái a, thật dễ dãi đồng ý cậu yêu cầu nha, ca ca thật tốt a.

Ba mươi phút sau, Tiêu Thụy vân đi tới con suối gần hang động, lấy một con hoẵng từ không gian ra cùng một con dao sắc bén, liền tiến hành cạo lông làm thịt nó, này con hoẵng chắc đủ cho ba người đi? Không đúng, hai người một thú mới đúng. Bận rộn một hồi, liền vác con mồi đã làm sạch sẽ về hang động. Vừa tới gần đó liền thấy tiểu thiếu niên đang bóp bóp cái mặt béo béo của lão hổ, vui vẻ cười khanh khách, gương mặt rạng rỡ khiến người ta mê mẩn, Tiêu Thụy Vân không khỏi có chút ngại ngùng rời đi tầm mắt.

Nghe tiếng động, hai vị gia hỏa một người một thú quay qua nhìn Tiêu Thụy Vân, Đại Tiểu Hi đứng dậy ôm mèo chạy tới cạnh hắn, cao giọng khoe khoang :"Ca ca, Kim Mao thông mình lắm, nó còn biết chỉ đường cho ta nữa nha, yêu quá đi mất thôi à."

"Thế thì đừng rới nó quá xa, bên cạnh nó sẽ an toàn hơn."

"Vâng, ta nghe ca ca nhất."

Manh quá!!!! Tiêu Thụy vân nội tâm kêu gào mặt lạnh nhạt, xiên con mồi vào rồi ướp gia vị bắt đầu đặt lên đống than đã nóng. Lại từ bọc vải nhỏ bên hông lấy ra mấy thứ hoa quả ngắt từ không gian đưa cho Đại Tiểu Hi, kêu cậu đi rửa sạch đi.

Lão hổ híp híp đôi mắt mèo ranh mãnh nhìn chằm chằm trái cây trên tay Đại Tiểu Hi, meo meo hai tiếng làm nũng bán manh.

"Kim Mao ngoan nha, chờ ta đi rửa sạch rồi chờ ca ca lại cùng ăn nha, nếu không rửa mà đã ăn sẽ bị đau bụng đó nha."

"Ta mới không bị đau bụng, ta có dạ dày vương đây này!" Lão hổ thì thầm kiêu ngạo với Tiêu Thụy Vân, nhận lại một tiếng khinh bỉ của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »