Chương 7: Ta là tiểu nương tử của ca ca

Nơi đám người náo nhiệt qua lại, Tiêu Thụy vân một thân cao lớn đi phía trước, theo sau hắn chính là một cái đuôi nhỏ màu trắng xinh đẹp, không những không thấy chậm chạp, ngược lại còn cảm thấy rất nhanh nhẹn hoạt bát, chạy theo không biết mệt là gì. Thiếu niên xinh đẹp nhìn trước ngó sau mấy thứ thú vị, lúc thì vẻ mặt chán ghét, lúc thì vẻ mặt thèm ăn mà không dám nói, trông cực kỳ đáng yêu.

"Ngươi chưa ăn gì sao?" Không ngờ hắn lại quay lại hỏi mình, thiếu niên cười hihi hở hàm răng nhỏ trắng tinh, xoa xoa bàn tay nhỏ tỏ ý thẹn thùng :"Đại ca ca, từ tối hôm qua ta đều không được ăn cái gì vào bụng, giờ tiểu Hi rất đói nha, ca ca mua ta bánh bao ăn đi nha?" Nha, nha nha!

"Đi." Hai người trước sau như một đi tới hàng bánh bao bánh màn thầu chay ngọt mặn, bỏ tiền mua mấy loại vài cái nhét vào tay thiếu niên, sau đó ý bảo đi tiếp. Đại Tiểu Hi nhìn bánh trong ngực, cười híp mắt, nhanh chóng xử lý mấy cái bánh này, ăn đến bụng cũng căng tròn lên.

Đến một quầy bán thịt heo, Tiêu Thụy Vân dừng lại, nhìn nhìn đóng thịt còn đỏ tươi, trông thực ngon miệng ngon mắt đâu. Đại thúc bán thịt nhìn hắn một cách khó hiểu, lên tiếng chào hàng :"Vị huynh đệ hôm nay lại mua thịt sao? Thịt hôm nay thực tươi mới, mới vừa mổ thôi nha."

"Ừm, ta muốn mua như mọi hôm..." lại quay qua nhìn thiếu niên vẫn đứng bên cạnh, thay đổi ý :"...thôi, thêm một cân nữa vào được rồi, thêm hai cân xương ống, ba cái gan heo, hai cái phổi heo, cùng hai ba quả tim heo, vậy thôi."

"Được được, chờ ta lấy cho ngươi." Đại thúc gật đầu nhớ rõ liền bắt đầu cắt thịt cân. Vị hán tử này cả tháng nay đều chạy tới chỗ ông mua thịt heo rồi, quả thực khách quen a.

Đại Tiểu Hi nhìn đại thúc bán thịt rồi lại nhìn thịt heo sống, vẻ mặt không biết biểu cảm gì, thì ra thịt heo cậu hay ăn trước khi chín thì nó như thế này, đại ca ca mua thực nhiều nha, là cho mình ăn sao? Nhưng cậu một mình không thể ăn hết từng đó đâu nha!

Nhìn biểu cảm của Đại Tiểu Hi, TiêuThụy vân tỏ vẻ hắn không quen thiếu niên ngây thơ như này.

"Ta đang dựng nhà, mua về cho thợ đốc cơm trưa, ngươi không cần nghĩ nhiều." Hắn trầm trầm giải thích.

Nha, thì ra không phải cho mình, ha...ha...ha, mình tự mình đa tình, phi, phi, ca ca thật xấu xa. Cười gượng hai tiếng, Đại Tiểu Hi tỏ vẻ cậu không hề gì, im lặng đứng chờ, đúng vậy, im lặng cho đỡ mất mặt. Nhưng mà vị đại thúc bán thịt lại nhìn thiếu niên xinh đẹp mà cười cười vui vẻ, úp cho cả hai một câu đỏ cả mặt.

"Huynh đệ có tiểu nương tử thực xinh đẹp, xem chừng ca nhi sau này sinh con cũng đẹp theo nha, chừng nào có con nhất định phải dắt tới cho ta nhìn chút đó."

O///O Đại thúc ngài đang nói cái gì vậy???

Tiêu Thụy Vân câm nín nhìn sang thiếu niên bân cạnh, đại thúc này lại có thể nhận ra tên nhóc này là ca nhi, cái này có hỏa nhãn kim tinh sao? Hay là gừng càng già càng cay? Lại thấy thiếu niên đỏ mặt cúi đầu, hắn tỏ vẻ "ngươi đỏ mặt cái gì?".

"Khụ khụ, ngài lầm rồi, đây không phải nương tử ta, hắn là...đệ đệ ta, đệ đệ họ hàng xa."

Đại thúc:...o.O/ thật sao? Vì sao tui thấy hai người có tướng phu thê như thế nhể?

"Ha ha đúng vậy, đây là ca ca ta, đại thúc, thúc nhìn nhầm rồi, ha ha."

Nhìn thế nào cũng hai người vô cùng ngượng ngùng, đại thúc bán thịt tỏ vẻ các ngươi cứ cãi đi, cãi đi, ta biết hết mà, ta tuyệt đối không vạch trần hai ngươi nữa đâu.

Một hồi chặt thịt, gói hàng xong xuôi, đại thúc đặt hàng vào giỏ cho Tiêu Thụy Vân, hắn nhận lấy rồi lấy tiền ra trả. Gật đầu chào đại thúc, hắn lại quay đầu rời đi. Đại Tiểu Hi hô chào đại thúc một câu liền cúp đuôi chạy theo. Đại thúc bán thịt làm cậu thật thẹn thùng a, nào có ai nhìn cậu với đại ca ca giống phu thê đâu a? Cậu với ca ca...thật giống phu thê đến thế hay sao? Aaaaaa...

Nhưng mà quả thực đại ca ca rất kiểu tráng hán nam nhân nha, dáng người cao lớn vai rộng eo nhỏ, thực cao, thực tuấn tú, mặc dù làn da có hơi ngăm, nhưng mà thật đúng với hình tượng cậu thích a~ nếu cởϊ qυầи áo liệu có đúng là có cơ bắp không nha?

A phi, Đại Tiểu Hi, sao ngươi có thể cầm thú như thế chứ, dám có tâm tư khác với ân nhân của ngươi ư, ngươi thật xấu xa nha.

Tiêu Thụy Vân không biết suy nghĩ trong đầu của thiếu niên đang mơ mộng cơ thể mình, hắn một mạch đi tiếp tới hàng ra củ,mua mấy mớ rau xanh, qua hàng hoa quả mua chút hoa quả cho đám nhân công ăn giải khát. Đại Tiểu Hi chạy theo sau, thi thoảng sẽ có chút phúc lợi là quả táo hay quả lê, càng ăn càng làm cái bụng căng thêm một chút, sắp thành bụng bầu luôn rồi. Đại Tiểu Hi tỏ vẻ vô cùng đau khổ.

"Ca ca, bụng ta thực đau nha, hình như ta ăn no quá rồi, hức, thật khó chịu." Vừa thút thít vừa xoa xoa cái bụng lớn, mắt nhỏ đáng thương nhìn Tiêu Thụy Vân.

"..." Ai kêu ngươi tham ăn, cho gì ăn nấy, ngươi là ngốc sao?

Hắn thở dài, lấy ra từ trong giỏ một ông trúc chứa nước, đưa cho tên nhóc đáng thương này :"Uống đi, sẽ đỡ hơn, xem ngươi về sau còn tham ăn như vậy không."

"Hức, ca ca thật biết bắt nạt tiểu Hi, đa tạ ca ca." Nhận lấy ông trúc, Đại Tiểu Hi mở nút bằng lá chuối khô, uống một hơi thật dài nước mát. Ưm??? đây là nước gì nha, sao có thể uống ngon đến vậy nha, cậu chưa từng được uống laoij nước nào ngon như nước hoa quả nha, thật tinh khiết, thật thoải mái.

"Ca ca, nước này nước gì nha? Thực ngon, uống vào thực thoải mái a."

Ngươi uống là linh tuyền đấy, còn có thể không thoải mái sao? Haizzz :"Đỡ hơn chút nào không? Ônr rồi thì mau đi thôi, về thôn còn phải đưa đồ cho mấy thẩm nấu cơm nữa."

"Ổn lắm rồi ạ, ta cảm thấy bụng không còn tức nữa, chúng ta mau đi thôi, ta muốn xem nhà của ca ca."

Nhà còn chưa có xong đâu, xem xem cái gì? Không nói gì thu lại trúc nước, Tiêu Thụy Vân đi về phía đầu trấn, nhìn thấy Phúc thẩm đã chờ từ bao giờ.

"A? Đây là ca nhi nhà ai nha, xinh đẹp như vậy? Tiểu tử này, cháu kiếm đâu ra một ca nhi đẹp như vậy chứ?" Phúc thẩm vừa thấy Đại Tiểu Hi liền hết miệng khen, ca nhi đẹp như vậy hẳn là con nhà phú quý đi, sao lại đi theo tiểu tử Tiêu lão tam nha? Còn đẹp hơn khối ca nhi nữ nhi trong thôn Tiêu Dao đó.

"Phúc thẩm, đây là Đại Hi, là...."

"Chào Phúc thẩm ạ, lúc sáng chưa kịp chào hỏi thẩm, cháu là Đại Hi, là tiểu nương tử của ca ca ạ."

"..." Ngươi nói hươu nói vượn cái gì.

Phúc thẩm ngây ngươi, lại nhớ hình như hồi sáng có thấy qua vị thiếu niên này, a? Không phải là bị đám ăn mày đuổi theo sao? Chưa tới canh giờ liền trở thành tiểu nương tử của Tiêu lão tam, này sự tình xảy ra có chút nhanh nha?

"Thẩm đừng nghe tên nhóc này nói bậy, ta mới không có nương tử như vậy..."

"Ca ca, ta muốn làm tiểu nương tử của ngươi nha, người ta là nhất kiến chung tình đó nha, ngươi nỡ lòng nào từ chối ta nha?" Còn bày ra vẻ thẹn thùng đỏ mặt, luống cuống sắp khóc tới nơi. Phúc thẩm nhì đôi bạn trẻ, suy nghĩ suy nghĩ, chợt lóe lóe cặp mắt, cười cười từ ai vỗ đầu thiếu niên xinh đẹp.

"Ta nói ngươi thực có phúc khí nha Tiêu lão tam, vừa dứt khỏi cái nhà yêu ma kia, liền có tiền xây nhà mua đất, giờ còn nhiều ra một ca nhi xinh đẹp tới cửa làm vợ, đây còn cái gì phúc khí a?" Lại quay sang trìu mền thân thiện với thiếu niên :"Tiểu Hi đúng không? Tới thẩm xem ngươi a, nào có ca nhì nào lại trang điểm nhem như vậy, lau lau mặt thật sạch, vết bớt thật đẹp, đủ sáu cánh hoa, sau này chắc chắn sinh hài tử giỏi."

"Phúc thẩm, ngài.... ta..." Hắn thực bất đắc dĩ mà, tự nhiên nhòi ra từ đâu tiểu nương tử đi? Tiểu tử này gan lớn lắm, không trị không phải hắn, hừ.

"Ta, ta cũng muốn sinh hài tử khỏe mạnh cho ca ca, ta chỉ sợ ca ca không cần ta, Phúc thẩm, ngài nói liệu ca ca có ghét bỏ ta không?"

"Nào có, cưới được ca nhi như ngươi hắn còn thấy vui vẻ, nào có muốn ghét bỏ ngươi a, đến, để trở về ta cũng với Mạc thẩm thương thương tiểu ca nhi ngươi a."

Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Tiêu Thụy Vân cảm thấy thật đau đầu. Bất lực đánh xe bồ trở về thôn Tiêu Dao.

Lúc trở về tới khu vực đang xây dựng, Tiêu Thụy Vân còn chưa kịp xuống xe,một bóng trắng đã nhảy "bịch" xuống đất, ngó ngó nhìn khu kiến trúc đang xây dở. Tuy mới chỉ có một tháng trôi qua, nhưng tốc độ làm việc của mấy hán tử vô cùng nhanh chóng, chốc chốc đã xây ra hình ra dáng một tiểu biệt thự viện uyển rồi.

"Oa, nhà của ca ca thực đẹp, sau này chắc chắn sẽ khiến người trầm trồ nha."

Cả đám người thấy một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp, cái miệng nhỏ hô hô chữ O trông thật đáng yêu, manh chết người không khỏi dừng tay nhìn qua.

"Ai nha, các ngươi đám hán tử này nhìn cái gì nha, đây là ca nhi tiểu Hi a, là tiểu nương tử của Tiêu lão tam nha." Phúc thẩm nhanh miệng giới thiệu, vừa khiến đám người kinh ngạc, vừa khiến hai bạn trẻ một kẻ đen mặt, một kẻ thẹn thùng khép nép. Ha ha nhìn thái độ hai người trẻ tuổi, cả đám vui vẻ cười to, khen lấy khen để ca nhi xinh đẹp, tướng phu thê cung hỉ, hài tử béo mập khỏe mạnh, chuẩn bị được uống rượu mừng.

Trưởng thôn chống gậy đi tới, nhìn Tiêu Thụy Vân mặt than đem đồ cho mấy thẩm thẩm nấu cơm, vui vẻ cười ẩn ý. Tiểu tử này giỏi nên trò, vừa vặn nhà cửa ruộng đất đều có, cũng chỉ thiếu mỗi một tiểu nương tử mà thôi, này hôm nay lại vừa vặn a.

Vì thế mấy hôm sau, thôn Tiêu Dao vừa kết thúc chủ đề Tiêu Thụy Vân tách ra riêng, mua đất xây nhà, bây giở lại xuất hiện Tiêu Thụy Vân mang về một ca nhi vô cùng xinh đẹp, hai người nhất kiến chung tình, muốn chờ nhà xây xong liền tổ chức hôn lễ. Quả dưa này vừa qua, quả kia liền đến, dân chúng trong thôn thỏa mãn trò chuyện tiêu khiển, cơm cũng ăn được thêm vài chén.

Tiêu gia bên kia chỉ có thể vừa khinh thường vừa hâm mộ, nhưng cũng không làm được chuyện gì, chỉ biết cầm trong tay sáu mươi lượng bạc mà ăn tiêu.

Chỉ có hai nhân vật chính hàng ngày chít cha chít chít qua lại, ăn ở tránh mưa tránh gió bên trong sơn động không hề quan tâm mà thôi. Vì sao a? Bởi vì Đại Tiểu Hi một mực không chịu ở nhà trưởng thôn, nhất quyết muốn đi theo ăn khổ ở khổ cùng với Tiêu Thụy Vân.

Cuối cùng, hắn chỉ đành mang theo tiểu ca nhi này đi ở sơn động trong núi, làm mấy thứ đơn giản bẫy rập để phòng thân, mọi sinh hoạt đều trong động cùng bên bờ suối. Bởi vì có Đại Tiểu Hi, Tiêu Thụy Vân cũng không thể vào không gian, chỉ khi đi săn thì lén mang ra chút linh tuyền thả vào chum nước ăn uống, lại hái chút rau củ cùng hoa quả mang ra cho tiểu gia hỏa này ăn. Nhìn cái miệng nhỏ không khỏi ăn đến căng phồng hai má, khiến hắn nghĩ tới con chuột hamster ở hiện đại tích trữ thức ăn, cũng...khá là đáng yêu.

"Ca ca, ăn ăn nho, nho thật ngọt ăn thật ngon a."

"Mau ăn, nhanh chóng còn rửa mặt đi ngủ, ngày mai còn dậy sớm ra ruộng làm cỏ."

Thiếu niên bĩu bĩu miệng nhỏ, nhanh chóng ăn xong hai quả nho còn lại, đi rửa mặt súc miệng, rồi chạy lên mền ấm áp, đắp chăn ngủ. Tiêu Thụy Vân nắm phía bên kia nhìn một loạt hành động của thiếu niên, cuộc đời như có thêm đứa em trai cần phải chăm nuôi. Chỉ là đứa em này lại cứ muốn là vợ hắn là thế nào?