Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Đại Tiểu Hi mặt mũi phừng phừng vùi đầu vào chăn, cậu cứ nghĩ lại chuyện tối hôm qua là lại thấy thật thẹn thùng, thật sự rất kí©h thí©ɧ quá đi. Thảo nào hồi còn trong phủ, mỗi lần đi qua phòng cha nương vào tối, cậu lại nghe được chút chút tiềng động kì quái truyền ra, hỏi nha hoàn thì ai nấy cũng lắc đầu bảo cha cùng nương đang bàn chuyện người lớn. Hừ, chuyện người lớn gì chứ, hai người họ chính là đang hưởng thụ vui vẻ đấy chứ!
"Ai dồi ôi, không nghĩ nữa Đại Tiểu Hi, mi thật đúng là dâʍ đãиɠ, phi phi phiii."
Mà lúc này trên trấn Yên Thủy, Tiêu Thụy Vân cùng người làm trong nhà đã phân công rõ ràng cùng nhau đem đồ vật buôn bán lên trấn, tìm một khu vực trống trông khá rộng rãi bắt đầu bày hàng. Bên cạnh còn treo tấm biển "Quầy ăn vặt Tiêu gia" đầy khí thế. Người qua đường kẻ tò mò kẻ lạnh nhạt qua lại, một chút cũng không cho thấy quán hàng hiện ra chút nào đông khách.
Bên cạnh Triệu thúc có chút lo lắng nhìn nhìn Tiêu Thụy Vân, nhỏ giọng hỏi: "Đại thiếu gia, này...này chúng ta làm sao?"
Tiêu Thụy Vân lắc đầu không nói, chỉ nhanh tay lấy hải sản đã làm tốt lên giá nướng, lại phết một lớp sa tế bên cạnh trải đều hai mặt hải sản. Đúng vậy, mặc kệ có ai quan tâm hay không, cứ để đồ ăn chinh phục cái dạ dày bọn họ đi. Lúc mặt trên da thịt hải sản bắt đầu se se lại, một mùi hương thơm nồng tỏa ra, cùng vị cay cay bùng phát khuếch tán lượn lờ, ập vào mũi người ta như chất kí©h thí©ɧ, lạ lạ mà thèm muốn. Không chỉ Tiêu Thụy Vân hầu kết giật giật, mà mấy người xung quanh đi qua cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn cái thứ phát tán ra hương vị cay nồng thơm nức, bọn họ chính là nhịn không được dừng bước, tụm lại trước quầy hàng của Tiêu Thụy Vân.
"Chủ quán, cái này là cái thức ăn gì, sao mà thơm như vậy a?"
"Là hải sản nướng than, mực được xử lí sạch sẽ, không tanh, cùng sa tế nhà ta phết lên, không chỉ thơm mà còn tê tê cay cay, tuyệt đối độc nhất vô nhị giá cả tùy loại hải sản mà khác nhau."
"Hải sản? Là mấy con mà mùi tanh nồng nặc ấy sao? Sao có thể chứ, mấy hôm trước ta cũng mua về, cha nương ta còn ghét bỏ kêu ta ném đi, mua chỉ phí tiền đâu."
"Vậy ngươi mua đồ ăn nhà ta một chút, đem về xem cha nương ngươi có ném hay không? Không phải ta nói quá, nhưng ta chính là đồăn hải sản chỉ có duy nhất ở nơi này mà thôi."
Có người nuốt nước miếng nhìn đồ ăn trên giá nướng, có người lại nhìn giá cả mà không nhịn được lắc đầu, ngon thì ngon nhưng mà quá đắt, dân chúng bọn họ một ngày kiếm được mấy đồng đâu mà ăn xa hoa như vậy chứ!
"Hải sản này tính hàn, tuy rằng có gia vị khắc chế, nhưng cũng cần cẩn thận, ai có bệnh nhiều năm hay cơ thể suy nhược tuyệt đối không nên ăn nhiều, ăn hải sản cũng cần hạn chế, đặc biệt là tiểu hài tử và người lớn tuổi, ăn nhiều có thể dẫn tới hỏng bụng, cái món này chỉ coi như đồ ăn vặt là được."
Dân chúng xung quanh ồ lên, không ngờ hắn bán hàng mà còn khuyên người ăn kiểu gì, cái gì không nên nữa, đúng là trước giờ chẳng thấy chủ quán nào như hắn cả.
"Vậy chủ quán, cho ta hai con mực nướng, ta phải cho nhà ta nếm thử hải sản có vị gì."
Tiêu Thụy Vân hô một tiếng, liền lấy giấy thấm dầu mỡ gắp hai con mực nướng đến thơm nức và giấy, tiền tới tay, bước đầu coi như suôn sẻ. Có người mua như vậy, đám người không khỏi tâm động, tuy rằng có chút quý, nhưng là thứ bọn họ chưa ăn như này bao giờ, mua chút về coi như được thưởng thức, cũng không phí lắm nhỉ? Cứ như vậy từng người đến rồi đi, ai cũng mua một chút đò gì đấy, kẻ có tiền mua đồ ngon, kẻ ít tiền mua đồ rẻ, nhưng hương vị thì phải nói đúng là không gì sánh được.
Nhìn khách hàng thích thú như vậy, mấy người Triệu thúc cũng bận tối tăm nướng đồ, mồ hôi chảy ròng cũng không cảm thấy vất vả, mà vất vả đến mấy kiếm ra được tiền chính là niềm vui của bọn họ rồi.
Bọn họ bán cả buổi sáng liền bán hét toàn bộ số hải sản dự định cũng coi như khai trương vô cùng may mắn, Tiêu Thụy Vân hứng khởi nhìn mấy người dọn dẹp, lại từ chối khéo léo mấy khách nhân hỏi còn bán tiếp hay không, mai lại có bán hay không, hắn gật đầu nói mai liền toàn bán vào buổi sáng. Lúc này mấy người kia mới tâm tình phấn khởi tản đi với nhau, bọn hắn cũng dẹp đường hồi phủ đi về nhà.
Vì chúc mừng ngày hôm nay buôn bán lợi nhuận, Tiêu Thụy Vân quyết định làm một bữa cơm chúc mừng đại gia, khuyến khích sau này cùng nhau cố gắng, sau đó công bố số tiền lợi nhuận hôm nay, trừ đi vốn ban đầu thì lời cũng kha khá lắm. Biểu hiện vui vẻ nhất vẫn là Đại Tiểu Hi, tiểu gia hỏa ôm một bọc toàn bạc vụn nặng trịch hí hửng đem giấu nơi an toàn dưới sự cưng chiều của hắn, cũng quên mất tiêu phải thẹn thùng một chút cái da mặt mỏng của mình.
"Ca ca, như vậy chúng ta tích thật nhiều tiền, lúc kết hôn liền bớt được phần nào nha, mặc dù cha nương ta không để ý xuất thân, nhưng là vẫn cần có tiền làm tiền đề, huynh yên tâm, tiểu Hi giấu tiền thật an toàn đâu."
Ha ha gia hỏa này đúng chất là một cái tiểu tham tiền đi. Thật là cái tính tốt, bởi vì hắn cũng tham tiền, trên đời này có mấy ai là không tham lam tiền tài của cải đâu. Tham là tốt, nhưng tham chính đáng liền không có gì xấu cả. Vậy thì hắn sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho tiểu tham tiền này đếm chán thì thôi.
Dựa theo kế hoạch, mấy hôm liền bọn Tiêu Thụy Vân chỉ bán hàng vào ban sáng, chỉ một cái quầy háng đồ nướng hải sản thôi mà dân chúng phần lớn cái trấn Yên Thủy này cũng phải ăn qua thử một lần rồi, lời khen cho bọn hắn là khen không ngớt, từ hải sản tươi ngon còn có gia vị ướp nướng thật sự là tuyệt phối với nhau, ăn một lần liền muốn nghiện cái hương vị này đâu.
Liên tiếp một tháng liền buôn bánđồ nướng, cuối cùng thì cái hương vị độc nhất của quầy ăn vặt Tiêu gia cũng vang danh toàn trấn, còn lan truyền sang cả trấn bên cạnh nữa, khắp nơi đổ xô muốn nếm thử một lần ra sao, cái loại buôn bán này khiến người khen không ít, kinh ngạc cùng ghen ghét liền có, người có tốt xấu, mà chuyện buôn bán này dần dần nổi lên một số kẻ tâm tư xấu xa. Đúng là một buổi sáng tiết trời không trong lành lắm, mây đên nhàn nhạt lững thững lan tỏa khắp nơi, báo hiện một cơn mưa sắp tới gần thôi. Lúc này quầy hàng của bọn Tiêu Thụy Vân chuẩn bị bán hết đồ rồi, liền từ xa xuất hiện một đám mặt mũi dữ tợn, trên tay còn mang theo đao, gậy gộc lần rìu búa ngang nhiên vây lại quầy hàng bọn hắn.
Chỉ nhìn qua thôi Tiêu Thụy Vân cũng biết đám này là tới gây sự rồi, chẳng qua là ngoài dự đoán của hắn mấy cái vũ khí dễ chết người này mà thôi.
Hai vị đại thúc mặt mũi hơi hoảng chút, lại rất nhanh mặt mũi cảnh giác lạnh đi, lại thấy bên cạnh Tiêu Thụy Vân vẫn yên lặng không động liền cũng yên lặng. Dan chúng xung quanh cũng bị trận đội hình này dọa sợ, bọn họ chỉ dám sợ hãi mà tản ra phía xa quan sát thầm thì mà thôi.
""Các vị muốn mua đồ ăn?"" Tiêu Thụy Vân khẽ mỉm cười nhìn tên đại hán cao lớn vác đao trên vai, tên này mặt mũi nhìn cái thoạt hung dữ, nhưng nhìn kĩ lại thì trông vừa hung vừa tiểu nhân hơn!
""Nghe nói, các ngươi buôn bán tốt lắm?""
""Cũng hảo, không quá tốt cũng không quá xấu, xin hỏi muốn mua loại nào?""
Nghe hắn nói vậy, cả đám miệng lớn ngoạc ra cười lớn, đầy ý vị khinh khỉnh. Mà Tiêu Thụy Vân hắn là loại người cực kỳ ghét cái điệu cười này, ngứa mắt, muốn đánh người!!!
Dân chúng xung quanh: Này lão bản đang đùa giỡn cùng đám hung thần này đúng không a???
==========================
ps: Tui bật chế độ lời hơi lâu hà hà!