Chương 49: Nội Chiến Hồi Môn

Trong viện của lão phu nhân con cháu đã đến đông đủ. Lão phu nhân ho khan mấy tiếng, Hà Minh Nguyệt ở bên vỗ vỗ lưng, dâng trà rót nước.

"Tổ mẫu, người uống chút nước đi..."

Lão phu nhân cười hiền từ, vỗ vỗ tay của nàng ta.

"Vẫn là Minh Nguyệt có hiếu nhất, không uổng công ta yêu thương con. Không như một số ai đó..."

Vừa nói lão phu nhân vừa liếc mắt sang Hà Lưu Ngọc đang đứng ở cách đó không xa. Nhị phu nhân nghe vậy, cười đến vui vẻ, nói theo.

"Minh Nguyệt, đứa nhỏ này từ nhỏ đã được lão phu nhân yêu thương, bây giờ lớn rồi chăm sóc, báo hiếu cho người mới phải đạo..."

Lý Thu Huyền mang theo Hà Bảo Ngân đến, vừa vào đã có thể ngửi thấy mùi thuốc súng nổ ra ở khắp phòng.

Trong đầu của Hà Bảo Ngân như có một vài hình ảnh lướt qua, nàng vô thức đưa mắt nhìn qua Hà Lưu Ngọc.

Lý Thu Huyền thấy nàng ngây người liền kéo tay nàng một cái, Hà Bảo Ngân phục hồi tinh thần, vội nói.

"Tôn nữ xin thỉnh an Tổ Mẫu..."

"Bảo Ngân đến đó hả? Đã lâu không thấy, dạo này xem ra lớn hơn không ít rồi..."

Lão phu nhân âm dương quái khí nhìn nàng, nói nàng đã lâu không đến thỉnh an bà ta. Hà Bảo Ngân nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng đi tới ngồi cạnh Lý Thu Huyền.

Chờ cho mọi người an vị, lão phu nhân liền nói.

"Sắp tới là giỗ hết của lão hầu gia, chuyện cần chuẩn bị cho chu toàn, hầu gia phu nhân còn bận quản lý sự vụ trên dưới, nhiều việc phải lo, tức phụ lão nhị cũng nên giúp một tay, kẻo đến lúc để xảy ra sơ suất, không hay..."

Lý Thu Huyền cong môi cười nhạt, không có ý kiến gì. Nhị phu nhân bên cạnh thì lại cao hứng đến hỏng rồi, vội vàng nói.

"Lão phu nhân nói phải..."

Bà ta lại quay sang nói với Lý Thu Huyền.

"Tam đệ muội, có việc gì cần giúp cứ nói với ta nhé, đều là người một nhà, không cần phải khách khí..."

Lý Thu Huyền lạnh nhạt gật đầu một cái. Lão phu nhân hài lòng gật đầu.

"Tốt..."

Lão phu nhân là trưởng bối trong nhà, căn dặn chuyện chuẩn bị giỗ hết lão hầu gia xong, không quên hỏi qua tình hình mấy người Hà Bảo Ngân một chút. Mấy người đều nhất mực mà trả lời thỏa đáng, đều nói rất tốt, tổ mẫu như bà đã lớn tuổi, không cần vì đám con cháu mà nhọc lòng.

Khi hỏi đến Hà Lưu Ngọc, nàng ta lại khô⁸ng như mấy người Hà Bảo Ngân trả lời trước đó, nàng ta đứng ra, khom người hướng lão phu nhân nói.

"Nội tổ mẫu, trước khi mẫu thân qua đời đã từng nói với nữ nhi, lúc trước, khi nàng gả vào hầu phủ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho nàng ba cái thôn trang, năm gian cửa hàng và ba miếng đất. Mẫu thân nói những thứ này đều để lại cho nữ nhi của mình là tôn nữ..."

Hà Lưu Ngọc nói đến đây hơi dừng lại một chút, nàng nhìn lên sắc mặt đã có phần vặn vẹo của lão phu nhân thì trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng. Nhị phu nhân cũng gấp đến dậm chân. Hà Lưu Ngọc thu hết tất cả vào trong mắt, lại từ tốn mà nói tiếp.

"Dạo gần đây tôn nữ ở bên ngoài theo người ta kinh doanh cửa tiệm, có chút muốn dùng tới bạc, không biết nội tổ mẫu có thể đưa lại những thứ này cho tôn nữ hay không?"

"Cái gì? Chuyện này làm sao có thể? Những thứ kia...”

Nhị phu nhân nhịn không được thét lên, nàng muốn giữ những thứ kia lại làm của hồi môn cho nữ nhi của mình và lưu lại cho nhi tử nhà mình đấy.

Hà Lưu Ngọc kỳ quái nhìn nhị phu nhân nói.

“Nhị thẩm, thẩm làm sao vậy?"

Nàng hơi rũ mắt xuống, có chút e lệ nhìn về phía lão phu nhân nói.

“Lúc trước, mẫu thân nói của hồi môn của mình đều để lại cho tôn nữ, điều này mợ cháu cũng biết. Tổ mẫu nói đúng không?”

Sắc mặt lão phu nhân cũng có chút lúng túng, lúc trước mẫu thân của Hà Lưu Ngọc gả đến hầu phủ, tuy rằng nàng ta chỉ là nữ nhi của quan viên nhỏ nhưng trong nhà còn có một huynh trưởng biết buôn bán nên hồi môn mang theo quả thực không ít.

Mấy năm nay, bà ta quản lý những thứ này ở trong tay, tiền kiếm được cũng nhiều nhưng đều đổ vào lo lót chi lão đại và lão nhị ở trên quan trường, vốn dĩ nhập không đủ xuất, sau khi lão hầu gia qua đời, bà ta thân mang bệnh nặng liền gia tất cả cho nhị phu nhân quản lý, vậy nên nhị phu nhân mới có phản ứng khi nãy.

Nhưng Hà Lưu Ngọc nói cũng đúng, lúc Quách thị qua đời, Thiếu phu nhân của Quách gia cũng có mặt, chính tai nghe được những lời nhắn nhủ hậu sự của Quách thị.

Mấy ngày trước còn nghe nói đệ đệ của Quách thị, cậu của Hà Lưu Ngọc vừa tấn liền ba cấp thành Lại bộ thị lang, đầu quân dưới trướng của Vinh Vương. Quách gia nay đã hơn xưa bà ta không thể coi thường được.

Thấy lão phu nhân không nói lời nào, Hà Lưu Ngọc cũng không nóng nảy mở miệng, chỉ cười lạnh trong lòng.

Qua nửa ngày, lão phu nhân mới nói.

“Chuyện này trước hết cứ để đấy đã, sau này ta sẽ thương nghị lại với phụ thân của ngươi, chẳng qua ta vẫn nghĩ sẽ giúp ngươi trông coi đến khi ngươi xuất giá mới giao cho ngươi làm của hồi môn mang theo mà thôi..."

Lý Thu Huyền và Hà Bảo Ngân đưa mắt nhìn nhau, khóe môi hơi cong lên một chút, xem mấy người này diễn trò cũng thật hay. Hai người chỉ đóng vai khán giả, từ chối cho ý kiến.

Hà Bảo Ngân nhìn tình hình thì âm thầm có chút đồng cảm với Hà Lưu Ngọc, làm nữ chính cũng không dễ dàng gì...

Hà Lưu Ngọc hành lễ với lão phu nhân, buồn bã nói.

“ Gần đây tôn nữ có làm một chút kinh doanh nên đối với những cửa hàng kia cũng tự mình nhìn qua một chút. Tổ mẫu có chỗ không biết, ở trong nhà chúng ta thế nhưng bị người phía dưới tận lực chặn ngang cổ họng hết rồi. Mấy ngày nay tôn nữ cẩn thận tính toán lại sổ sách của từng cửa hàng, riêng Thận Đức Hiên, trên thực tế lợi nhuận hàng năm của nó ít nhất cũng phải trên ba vạn lượng, thế nhưng mà bắt đầu từ ba năm trước trở lại đây, số tiền nộp lên phủ hàng năm còn chưa được một vạn lượng. Lại có hơn phân nửa là bị quản sự phía dưới nuốt mất. Vốn là lúc mẫu thân còn sống đã có dặn dò qua, trước khi Lưu Ngọc xuất giá, năm gian cửa hàng này chỉ cần kinh doanh có lãi, thì ít nhất có thể lãi được hai mươi vạn lượng. Mấy năm này, ngân lượng giao cho phủ còn chưa đủ mười vạn lượng. Đây là sổ sách, thỉnh tổ mẫu xem qua.”

Lần này không chỉ có lão phu nhân mà ngay cả các tiểu thư và các di nương cũng đều thay đổi sắc mặt. Mười vạn lượng tự nhiên không thấy bóng dáng. Trong đại sảnh lập tức bắt đầu ồn ào lên.

“Lão phu nhân, chuyện này thật không thể nào chấp nhận được rồi...”

“Đúng vậy, thật sự là cả một đám tim đen, ngay cả tiền trong phủ của chúng ta cũng dám tham.”

Lão phu nhân không để ý đến bọn họ, tự mình nhìn qua sổ sách kia, sắc mặt càng lúc càng đen, cuối cùng không nhịn được nữa ném thẳng chúng lên người Nhị phu nhân.

"Tự ngươi nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”

Nhị phu nhân nhặt sổ sách lên, càng lật về sau thì tay bà ta lại càng run rẩy lên. Trong lòng vô cùng hối hận chính mình lúc trước lại khinh thường con nha đầu này, rõ ràng chưa từng có ai dạy nàng việc chưởng gia, thế nhưng một chút dấu vết ở trong sổ sách này cũng không thể dấu diếm nổi được nàng. Thậm chí ngay cả các ghi chép bị che giấu ở trong tiệm cũng đều bị phát hiện, hiển nhiên thủ đoạn của người gây khó dễ cũng không tầm thường

“Lão phu nhân... thϊếp thân…”

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng nói.

“Khó trách trước đó nói ngươi chuẩn bị cho ta ngân lượng thì ngươi nói trong phủ không xuất tiền ra được, chắc hẳn là tiền đều bị ngươi cầm về trợ giúp cho nhà mẹ đẻ của ngươi rồi hả?”

"Lão phu nhân, con dâu oan uổng mà. Đều là lòng tham của người phía dưới, con dâu căn bản cũng không biết những việc này...”

“Không biết? Không biết mà ngươi lại để cho đường đệ của người làm chưởng quầy ở Thận Đức Hiên? Không biết mà ngươi lại phải vội vàng thay đổi chưởng quầy ở mấy cửa hàng kia?”

Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào nhị phu nhân, cả đời lão phu nhân xuất thân không cao, luôn rất coi trọng vật chất, hận nhất đúng là con dâu cầm tiền của bà ta đi trợ giúp nhà mẹ đẻ của chính mình, đây là chuyện mà bất kỳ một mẹ chồng nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.

" Lưu Ngọc, những kẻ ăn cây táo, rào cây sung kia đang ở đâu?”

Hà Lưu Ngọc rủ mắt xuống, cung kính đáp.

“Lưu Ngọc đã tự chủ trương tạm bắt giữ những người kia lại. Tất cả những kẻ ký văn tự bán mình đều bị đánh mười gậy, bây giờ đang ở bên ngoài để chuẩn bị đưa đi quan phủ.”

Nhị phu nhân nghe Hà Lưu Ngọc nói, gấp đến đổ một thân mồ hôi, vội vàng mà nói.

"Chuyện này sao lại muốn ầm í tới quan phủ làm gì chứ..."

Lão phu nhân liếc mắt nhìn sang nhị phu nhân.

"Ngươi đang muốn bao che cho người nhà mẹ ngươi..."

"Lão phu nhân, con không có ý đó. Những chuyện này đương nhiên là do lũ tiểu nhân kia vu oan. Sao đường huynh của con lại có thể tham ô ngân lượng được chứ?”

Nhị phu nhân quả quyết nói. Hà Lưu Ngọc nhìn nhìn lão phu nhân, cũng không phản bác, nói.

“Nếu nhị thẩm đã nguyện ý là người bảo đảm cho Vương chưởng quỹ, Lưu Ngọc sao dám không tin? Lát nữa phải mời Vương chưởng quỹ và sư phó, tiểu nhị của Thận Đức Hiên đi đến Kinh thành phủ doãn đối chất với nhau vậy.”

Vương thị biến sắc, vội vàng nói.

“Chỉ là một chút việc nhỏ thôi, sao lại phải phiền toái tới tận Kinh thành phủ doãn?”

Trần Mục mới nhậm chức của Kinh thành phủ doãn được xưng Thiết Diện Phán Quan, rơi vào trong tay hắn thì sao có thể có được chỗ tốt chứ.

(còn tiếp)