Chương 4: Trong Cung Đưa Thiệp

Lê Hữu Quân tỉnh lại đã là ngày hôm sau, hắn thấy mình đang nằm trên giường trong chính khách điếm của mình.

Trong đầu hắn hồi tưởng lại một chút ký ức ngày hôm trước, lúc ấy tuy mơ màng không rõ nhưng có một số việc hắn vẫn còn nhớ, người cứu hắn là một nữ tử...

Khi nàng an bài hắn ở đây, cho đến lúc nàng rời đi hắn đã cố hết sức mà mở mắt, nhưng lại chỉ thấy được bóng lưng khi rời đi của nàng, còn có…

Bên ngoài có một nam tử đang nghiêm chỉnh đứng tại đó, thấy Lê Hữu Quân đi ra thì vội vàng đi lên mà hành lễ.

“Gia…”

Lê Hữu Quân phất phất tay.

“Huỳnh Kha, người hôm qua đưa ta đến đây, ngươi có gặp qua?”

Người kia lắc đầu.

“Bẩm, thuộc hạ là sau khi nhìn thấy Hắc Mã Y mới biết được người ở nơi này.”

Lê Hữu Quân phất phất tay.

“Vậy ngươi đi hỏi trưởng quầy một chút.”

Huỳnh Kha chắp tay.

“Vâng.”

Rất nhanh Huỳnh Kha đã trở về, trên tay bưng theo một mâm thức ăn, cùng một chén thuốc. Hắn nhanh chóng bày biện tất cả ra bàn, nhìn sang Lê Hữu Quân.

“Gia… Mời dùng bữa.”

Lê Hữu Quân đi tới ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, còn Huỳnh Kha bên cạnh thấy hắn đã bắt đầu ăn thì nói.

“Gia, thuộc hạ đã hỏi trưởng quầy, người an bài cho người là một cô nương, nhưng khi đưa người tới trên mặt nàng dính đầy bùn đất, hắn không có nhìn rõ dung mạo của nàng. Trưởng quầy nói sau khi nàng đưa người tới đưa bạc cho hắn nhờ hắn đi mời đại phu, khi biết người không nguy hiểm tính mạng, nàng để lại bạc dặn dò hắn chiếu cố người rồi mới rời đi…”

Lê Hữu Quân vừa ăn, vừa nghe Huỳnh Kha nói mặt không lộ ra chút biểu tình nào, trong đầu vẫn còn đang văng vẳng mấy câu nói khó hiểu của người kia…

“Ngươi cho người điều tra nhất định phải tìm được nàng.”

“Vâng.”

“Gia, khi nào thì người vào thành ạ.”

“Bên kia thu xếp xong chưa?”

“Dạ, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chỉ cần người tới là có thể vào thành.”

“Vậy ăn xong chúng ta liền qua đó. Ta cảm thấy mấy người kia đã gấp tới không thể chờ nổi rồi.”

“Vâng…”

Tin tức truyền ra, đại quân của Thập Nhất Hoàng Tử đại thắng trở về, hai ngày sau sẽ vào thành khiến cho nơi nơi đều vui mừng.

Con dân Đại Nam đều vô cùng hứng khởi, giăng đèn kết hoa chào đón. Thập Nhất Hoàng Tử tuổi trẻ tài cao, từ năm mười sáu tuổi đã tự mình dẫn quân tiên phong ở trên chiến trường gϊếŧ địch, đánh đuổi quân xâm lược, bảo vệ bờ cõi bình yên cho bách tính.

Với bách tính Đại Nam, Thập Nhất Hoàng Tử là người hùng nhưng trên chiến trường, hắn lại là một Tu La tướng quân khiến quân địch nghe tên cũng phải e sợ.

Dương Nhung vừa chải tóc cho Hà Bảo Ngân vừa nói.

"Bên ngoài thành bây giờ chắc chắn là vô cùng náo nhiệt. Các cô nương từ sớm đã sửa soạn đứng kín cả cổng thành, chỉ muốn được Thập nhất hoàng tử liếc mắt một cái… Nghe nói Thập nhất hoàng tử không những tài giỏi, còn là một mỹ nam tử. Ta thật cũng muốn đi nhìn một chút…"

Hà Bảo Ngân nghe nàng nói thì cười nhạt một tiếng.

"Người ta là hoàng tử cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu, đâu đến lượt chúng ta mà mơ ước chứ… Thôi thôi vẫn là an phận thủ thường đi thôi…"

Hai ngày sau trong cung truyền tới thiệp mời, Thập Nhất Hoàng Tử lập đại công khải hoàn trở về hoàng thượng ở trong cung mở tiệc mừng.

Ngoài các đại thần thì nữ quyến cũng nhận được thiệp mời của Hoàng Hậu. Hà Bảo Ngân thân là đích nữ tiểu thư Hầu phủ, lại là nữ nhi của Đại Học Sĩ Hàn Lâm Viện, chất nữ ngoại được Thừa Tướng yêu thương, trong thiệp mời Hoàng Hậu còn đặc biệt nhắc nhở Lý Thu Huyền lần này tiến cung phải mang theo nàng.

Lý Thu Huyền được yêu thương mà lo lắng không yên, cảm giác có chút bất an nhưng ý chỉ của hoàng hậu không thể làm trái. Nàng nhanh chóng cho người tới Cảnh Nguyên viện của Hà Bảo Ngân tìm nàng.

"Con đó vào cung phải giữ quy củ một chút, nơi đó là cung cấm sơ sẩy một chút là mất đầu như chơi…"

Hà Bảo Ngân ơi nhíu mi một chút. "Con có thể không đi được không…"

Lý Thu Huyền lắc đầu.

"Trong thiệp hoàng hậu đặc biệt nhắc tới con, con không đi chính là tội bất kính…"

Hà Bảo Ngân u sầu mím môi.

"Nữ nhi biết rồi…"

Ngày tiến cung tham gia cung yến, trời còn chưa sáng Hà Bảo Ngân đã bị các nha hoàn và hai vị ma ma dựng dậy khỏi giường, bắt đầu tô son trát phấn, thay đổi y phục. Lăn qua lộn lại đến toàn thân không còn chút sức lực nào mơ mơ hồ hồ mà bị đưa đi.

Ở đại môn, lão phu nhân cùng lúc cũng vừa đi tới, bên cạnh bà còn dẫn theo Hà Lưu Ngọc, Hà Minh Nguyệt và Hà Thanh Nhân hai đích nữ nhị phòng, cũng là hai đứa cháu gái được bà ta yêu thương nhất.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Hà Bảo Ngân, khóe miệng khẽ cong lên trong mắt tràn đầy mỉa mai.

“Ngũ nha đầu, mệt mỏi quá hay sao mà dáng vẻ như bánh đa nhúng nước thế kia. Nếu mà mệt quá, không đi chắc cũng không sao, dù sao cũng không ai để ý cả.”

Ý của những lời này vô cùng rõ ràng, Hà Bảo Ngân mệt mỏi nhưng vẫn muốn lê la, nàng như vậy chẳng ra thể thống gì, dứt khoát ở nhà đi dù sao cũng không ai chú ý nàng.

Lý Thu Huyền nghe những lời này khẽ cười nhạt một tiếng.

“Mẫu thân, người không biết đó thôi, thiệp mời trong cung là đích thân Hoàng Hậu tự mình chắp bút, nói rõ con dâu nhất định phải dẫn theo Bảo Ngân tiến cung đấy. Con cũng rất mệt mỏi, nha đầu này xưa nay vẫn luôn không thích náo nhiệt, ồn ào. Bao nhiêu yến tiệc, lần nào nó cũng trốn. Lần này Hoàng Hậu đích thân hạ chỉ nếu không chỉ e con bé vẫn còn đang làm sâu lười mà trốn trong chăn đấy.”

Lời này của Lý Thu Huyền xem như một bạt tai vả vào mặt lão phu nhân, ngươi nói nữ nhi ta mệt mỏi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi, lê la nhưng chẳng ai chú ý. Vậy ta liền cho ngươi biết, nàng được Hoàng Hậu đích thân đề thiệp phải tới, có Hoàng Hậu để ý nàng.

Một đoạn nhạc đệm này Lý Thu Huyền thắng vô cùng đẹp, tâm tình vui vẻ như xuân về hoa nở. Mãi tới khi xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung mới thu lại tâm tình, gọi Hà Bảo Ngân đang ngủ gà ngủ gật.

"Tới nơi rồi, nha đầu lười con còn không tỉnh…"

Hà Bảo Ngân mơ màng dụi mắt.

"A… nhanh như vậy đã tới rồi sao, con còn chưa có kịp ngủ đâu."

Đây là lần đầu tiên được tiến cung, Hà Bảo Ngân vô cùng tò mò mà nhìn ngó xung quanh, cơn buồn ngủ theo đó biến mất nhanh chóng. Nàng đi theo Lý Thu Huyền cùng nữ quyến đến thỉnh an Hoàng Hậu cùng các phi tần trong cung.

Hoàng Hậu ngồi trên ghế chủ chị bên dưới là phi tần. Các nàng đi vào theo quy củ mà hành lễ.

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế… Các vị nương nương cát tường…"

Hoàng hậu nâng tay, khóe môi hơi cong lên.

"Tất cả miễn lễ đi…Ban tọa…"

Chờ cho nữ quyến đã ổn định ngồi xuống, lúc này hoàng hậu mới nói đến vài chuyện, cùng các nàng hàn huyên, thấy nhóm tiểu cô nương ngồi đó cười mà phất tay.

"Nữ hài tử các ngươi ở đây với chúng ta làm gì, tỷ muội cùng nhau ra ngoài chơi đi thôi. Tuổi trẻ nói chuyện của tuổi trẻ mới có ý nghĩa…"

Nhóm tiểu cô nương vui vẻ tạ ơn cùng nhau lui ra bên ngoài, các nàng tách nhau thành từng tốp ba, tốp năm trò chuyện.

Hà Bảo Ngân không thân với ai, tự mình đi tới một nơi không có người, bất tri bất giác bị hoàng cung tráng lệ nơi đây dấy lên lòng hiếu kỳ…

“Oa… Hoàng cung cổ đại này... chậc chậc… Quá xa hoa đi… đây là muốn bao nhiêu tiền nhỉ… Ối dồi ôi…”

Vì mải nhìn ngó lung tung, nhất thời không nhìn chân Hà Bảo Ngân đã rất hoa lệ mà ngã xuống. Nàng đưa tay xoa xoa cái cổ chân của mình mấy cái, cởi hài, kéo tất chân ra nhìn một chút thấy không bị sưng, lúc này mới nghiến răng chịu đựng đau nhức đứng dậy.

Hà Bảo Ngân vừa đứng dậy, đã thấy trước mặt nàng từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người rồi.

Lê Hữu Quân nhíu nhíu chân mày nhìn cô nương trước mắt mình, lạnh giọng.

“Ai cho phép ngươi ở chỗ này.”

“Hả?…”

Hà Bảo Ngân mơ màng, đây là ai nhỉ, bộ dáng cũng thật soái quá đi… Bản tính mê trai của ai đó đã bị bật công tắc, ánh mắt có chút muốn nhào tới người ta.

Lê Hữu Quân bị nàng nhìn thì tức giận đến đen mặt.

“Ngươi thật trơ trẽn vì muốn quyến rũ bản vương mà thật không từ thủ đoạn… Cút…”

Hà Bảo Ngân nhất thời không phản ứng kịp.

“Ai quyến rũ nhà ngươi?”

Lê Hữu Quân cười lên một tiếng khinh bỉ.

“Cái loại nữ nhân cố tình chạy tới trước mặt nam nhân, cởi giày khoe ra da thịt thì đứng đắn sao, còn không phải tới quyến rũ bản vương.”

Hà Bảo Ngân giận quá hóa cười.

“Mẹ nó, bà đây là bị ngã đau chân tháo giày ra là muốn xem có bị bầm hay làm sao không. Ta khi nào thì khoe da thịt hả. Khốn kiếp bà đây khi ấy còn không biết là có mặt ngươi đâu. Ở đấy mà tưởng bở, ta khoe cho ngươi xem... Ta đây ngay cả bikini cũng từng mặc, lộ một chút cổ chân từ khi nào bị coi là hở hang lẳиɠ ɭơ chứ…”

Lê Hữu Quân bị nàng rống lên như vậy, lại bị tốc độ nói cùng mấy từ ngữ khó hiểu kia của nàng làm cho choáng váng rồi.

Hà Bảo Ngân cũng lười muốn để ý tới hắn, nhấc chân chịu lại cơn đau mà rời đi, trước khi đi còn không quên mắng một câu.

“Bệnh thần kinh.”

Hà Bảo Ngân mang theo một bụng lửa giận bừng bừng quay lại yến tiệc, nhìn một chút, đi tới, ngồi xuống bên cạnh biểu tỷ cũng coi như quen biết Lại Thanh Hương.

Lại Thanh Hương là đích nữ Vĩnh An Hầu Phủ, mẹ nàng là thân cô mẫu của Hà Bảo Ngân. Chính là Hà Minh Hiền, phu nhân thế tử phủ Vĩnh An Hầu, tính tình nàng hoạt bát, thẳng thắn rất hợp ý của Hà Bảo Ngân.

Lại Thanh Hương thấy nàng thì ân cần hỏi thăm.

“Muội vừa đi đâu vậy?”

Hà Bảo Ngân nở một nụ cười nhẹ đáp lại nàng.

“Ta vừa đi nhìn một chút nhất thời bị lạc…"

Rất nhanh yến hội đã bắt đầu vào tiệc chính, trên cao Đế Hậu hai người nói vài lời khích lệ triều thần, lại một phen khen ngợi trận đánh này nhất là Thập Nhất Hoàng Tử Lê Hữu Quân.

Hà Bảo Ngân biết được thân phận thật của Lê Hữu Quân, âm thầm khinh bỉ không thôi. Cái kẻ tự luyến ngu ngốc, đáng ghét kia thế nhưng lại là Thập Nhất Hoàng Tử đại danh đỉnh đỉnh, thật là không thể hình dung nổi.

Lần này thân ca ca của Hà Bảo Ngân, Hà Trí Quang cũng lập được công lớn, một đường thăng vài cấp trở thành tổng binh.

Yến Hội qua một tuần rượu sau khi các vũ cơ trong cung lui xuống, đến phần các nữ tử dâng hiến tài nghệ.

Các nữ tử nhà quan hôm nay được tới nơi này thì đều là đích nữ, có nhan sắc cùng tài năng, ai cũng muốn nổi bật thu hút sự chú ý. Các nàng đều có suy nghĩ liều mạng mà mang ra mười phần tài nghệ của mình.

Nhất thời trên yến hội trở thành một sân khấu biểu diễn vô cùng hoành tráng, xếp vào bậc nhất hiếm có khó tìm.

Trên đại điện tiểu thư phủ Thái Phó, Trương Hòa sau khi biểu diễn một khúc Độc Huyền Cầm, nàng ta không đi xuống ngay mà hướng về Đế Hậu thi lễ, cất lời.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tiểu nữ xin mạo muội có một thỉnh cầu nho nhỏ kính xin Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu thành toàn cho tiểu nữ.”

Hoàng Hậu nhìn Trương Hòa có một chút không vui, nàng nhìn sang bên Hoàng đế bên cạnh, thấy hắn mặt không cảm xúc, cũng không đoán ra được tâm tư của hắn là gì, có bị mất hứng hay không.

Hoàng Đế ra hiệu để cho Hoàng Hậu lên tiếng, nàng chỉ khẽ ho một tiếng phất tay.

“Ngươi nói đi.”

Trương Hòa được như ý nguyện vội vàng hành lễ.

“Bẩm, tiểu nữ ở bên ngoài nghe qua danh tiếng của Ngũ cô nương Định Hầu Phủ, Hà Bảo Ngân. Tài mạo hơn người, hôm nay có duyên gặp mặt, nơi đây thỉnh xin được thưởng thức một chút tài nghệ của nàng…”

Đế Hậu nhìn nhau một cái, thực cũng không nghĩ tới nàng là thỉnh cầu một cái này, thấy như vậy cũng không có sao liền gật đầu đồng ý.

Hà Bảo Ngân thì ngây ngốc luôn rồi, đang xảy ra chuyện gì, nàng từ khi nào thì có tài nghệ hơn người sao nàng không biết nhỉ. Hà Bảo Ngân đang muốn nói mình không thể thì ở bên cạnh đã có người nhanh hơn cả nàng. Hà Minh Nguyệt che miệng cười.

"Trương đại tiểu thư thật là có mắt nhìn, ngũ muội muội nhà chúng ta bàn về dung mạo mọi người ở đây đều có thể nhìn trong mắt. Còn về tài hoa thì thực là một thân tuyệt kỹ, ta thân là tỷ tỷ, năm trước ở Bách hoa yến hội đạt được kỳ hoa, so với nàng cũng có chút hổ thẹn…"

Hà Bảo Ngân tức đến đau phổi rồi, Hà Minh Nguyệt đây chính là cố ý. Nàng ta là muốn ép nàng, thân là tỷ muội trong nhà tài nghệ của Hà Bảo Ngân đến đâu nàng ta rõ như ban ngày. Hà Minh Nguyệt ta xem như nhớ rõ ngươi rồi.

Trương Hòa cười ánh mắt tràn đầy hả hê.

"Minh Nguyệt tiểu thư cũng đã nói như vậy, quả là lời đồn không sai. Bảo Ngân tiểu thư ta thật mong chờ…"

Bên dưới mấy vị tiểu thư ngồi cạnh Trương Hòa cũng rối rít mà nói.

"Bảo Ngân tiểu thư, chúng ta thật rất mong chờ ngươi để cho chúng ta mở mang kiến thức…"

Trương Hòa ý cười càng thêm sâu.

"Bảo Ngân tiểu thư cũng không phải làm giá cao tới vậy chứ, ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng muốn thưởng thức tài nghệ của ngươi rồi, tại sao ngươi vẫn chần chừ như vậy. Không lẽ ngươi là muốn dấu tài hay sao, không muốn vì mọi người mà cống hiến một chút tài nghệ..."

Hà Bảo Ngân thật muốn chửi tục một câu mà. Có thể để cho nàng nói một câu hay không hả.

( còn tiếp)