Lê Hữu Quân nghe xong sắc mặt cũng có chút nặng nề, thở dài nói.
"Chuyện này các người không cần nói với vương phi, cần làm gì, điều dưỡng như thế nào cứ nói với bổn vương là được..."
Với Lê Hữu Quân, con cái là lộc trời cho, có con là chuyện tốt còn nếu không có thì phu thê hai người bình an với nhau tới già cũng chẳng sao.
Hà Bảo Ngân mệt mỏi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Nàng lúc này đang ở trong hành cung.
Lê Hữu Quân thấy nàng tỉnh, vội buông cuống tấu chương trên tay, đi tới.
"Nàng tỉnh rồi, có thấy đói không?"
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu một cái. Lê Hữu Quân ân cần giúp nàng mặc y phục, ôm nàng vào trong tịnh phòng. Khi Lê Hữu Quân ôm người từ trong tịnh phòng đi ra thì đồ ăn đã được dọn lên.
Hà Bảo Ngân tay cũng không cần động, Lê Hữu Quân ở bên cạnh đã làm hết tất cả, hắn bưng tô cháo thổi nhẹ, bón cho nàng.
Chờ Hà Bảo Ngân ăn xong bữa cơm này, Lê Hữu Quân để nàng nằm xuống, nói.
"Ta phải đi ra ngoài một chút, nàng nghỉ đi..."
Hà Bảo Ngân gật đầu.
"Ta biết rồi... Chàng bận thì cứ đi đi..."
Lê Hữu Quân vừa đi bên này Lã Mộng Kỳ đã mang theo Nguyễn Hải Yến đi tới.
"Vương phi vạn phúc..."
"Nghe nói vương phi gặp nạn chúng tỳ thϊếp thật là lo lắng..."
Hà Bảo Ngân nhàn nhạt nhìn các nàng một cái, nói.
"Cảm ơn sự quan tâm của... khụ... khụ..."
Nàng nói còn chưa xong đã ho khan liên tục, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đường Yên thấy vậy vội đi lên nói.
"Hai vị, Vương phi hiện tại rất mệt không thể tiếp hai vị được, mời hai người trở về cho..."
Lã Mộng Kỳ liếc qua Hà Bảo Ngân một cái, tỏ vẻ đau lòng.
"Haizzz... Vậy chúng tỳ thϊếp xin cáo lui, ngày mai vương phi khoẻ, chúng tỳ thϊếp lại tới thăm..."
Hai người bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều là sự vui vẻ khi người khác gặp hoạ, Nguyễn Hải Yến khẽ chép miệng, tiếc nuối nói nhỏ.
"Chỉ tiếc là vẫn chưa chết..."
Cho dù xảy ra chuyện không may trước đó, nhưng tế điện không thể không tiếp tục. Thái Hòa đế tiếp tục ở lại hành cung, phân phó người chuẩn bị lại đồ lễ, một bên cho người tiếp tục điều tra nguyên nhân bình đài bị sập.
Lại chờ thêm mười ngày nữa tế điện mới được sắp xếp ổn thoả.
Thương thế của Hà Bảo Ngân khôi phục khá tốt, Lê Hữu Quân vốn muốn đưa nàng trở về trước, nhưng một phần vì quy củ không cho phép, một phần là vì Hà Bảo Ngân không muốn, nên phải để cho nàng ở lại tham gia tế điện.
Tế điện phải làm cái gì, Hà Bảo Ngân cũng không rõ lắm, chỉ đứng ở cạnh Lê Hữu Quân mà lẳng lặng nhìn Thái Hòa đế trên dàn tế. Thái Hòa đế quỳ lạy tấm bia đá, đại thần đứng phía sau cũng toàn bộ quỳ xuống.
Lúc này, khoảng sân đông nghìn nghịt, tất cả đều là thần tử đang phủ phục.
Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân đứng ở hàng thứ hai, nhẹ nhàng hất vạt áo, cũng chậm rãi quỳ xuống. Những người được dựng bia nơi đây đều là Hoàng Đế các thế hệ của Đại Nam.
Từng bước Tế điện đều do Thái Hòa đế chủ trì. Thân thể có chút không khoẻ làm cho Hà Bảo Ngân không rảnh quan khán tế điện rốt cuộc tiến hành như thế nào, chỉ nhớ rõ trước mỗi một khối bia đá Thái Hòa đế đều rải đầy giấy tiền vàng bạc, còn thắp một nén nhang.
Lê Hữu Quân vẫn luôn quan tâm thê tử, thấy nàng khó chịu, nhỏ giọng hỏi.
"Nàng cảm thấy không thoải mái sao?"
Hà Bảo Ngân biết hắn lo lắng cho mình nhưng ngại ở đây nhiều người để ý, nàng cố nở nụ cười nhạt, nói.
"Chỉ là có hơi mệt một chút mà thôi, không sao đâu..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng, tay nắm lấy tay nàng siết chặt.
"Có chỗ nào khó chịu thì phải nói ngay với ta đấy..."
"Thϊếp biết rồi..."
Tế điện tiến hành suốt một canh giờ. Bầu trời đêm nay chỉ hiển hiện vài ánh sao vụn vặt, cũng may trăng bắt đầu nhô cao, Bạch Ngọc lại chuyên phản quang nên không đến mức tối đen nhìn không thấy năm ngón tay.
Đến khi làm hết các bước hiến tế xong, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào một hơi.
Rất nhiều Hoàng tộc cùng đại thần ngoài chút điểm tâm ăn từ sáng sớm thì suốt ngày hôm nay chưa ăn được hột cơm nào, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng rồi. Nhưng vì ngại cho thể diện nên không ai dám nói rõ ra, chỉ phải chờ Hoàng Thượng nhanh chóng chấm dứt tế điện mới mau đi điền đầy bụng.
“Thỉnh các vị đại nhân hồi hành cung, nơi đó đã dọn xong yến hội chờ các vị đại nhân.”
Nghiêm công công cười tủm tỉm, kháp Lan Hoa Chỉ, đứng trên dàn tế cất cao giọng nói.
Mọi người đều hướng mặt về dàn tế, không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Người ta đều nói, người là sắt cơm là thép, chỉ không ăn một chút thôi liền đói hoảng. Hà Bảo Ngân cực kỳ hiểu được là thế nào.
Hành cung được kiến tạo ở giữa sườn núi, không có đại điện để thiết đãi khách khứa như trong Hoàng cung, nên dạ yến được an bài lộ thiên. Mỗi hành lang dài đều treo đầy đèn l*иg, ánh nến lóng lánh chiếu sáng rực xung quanh.
Lê Hữu Quân cùng ngồi ở bàn đầu tiên. Những người ngồi bàn này đều thuộc loại quyền thế ngập trời.
“Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, nên dạ yến đêm nay đừng khách khí.”
Thái Hòa đế đứng lên, khách sáo nói một câu, nâng ly lên uống cùng với mọi người Hoàng tôn quý tộc một ly.
Hà Bảo Ngân được sắp xếp ngồi cùng nữ quyến, bên cạnh nàng còn có Lã Mộng Kỳ và Nguyễn Hải Yến.
Hà Bảo Ngân nâng chén rượu, nhấp một ngụm nho nhỏ.
Rượu của Hoàng thất đúng là rượu ngon thượng đẳng. Tế điện lần này, Thái Hòa đế nguyện ý xuất ra rượu ngon trân quý để chiêu đãi mọi người. Rất nhiều người yêu thích rượu liền ôm vò rượu không muốn buông tay. Hà Bảo Ngân cũng uống thêm mấy ngụm. Rượu vào miệng mang vị ngọt lành hơi có chút cay, khoang miệng tràn ngập hương rượu nhàn nhạt.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, Hà Bảo Ngân nhìn đến xung quanh thì thấy như mỗi người đều có hai thân ảnh. Cúi đầu liếc mắt nhìn chén rượu, hay là rượu này độ tinh khiết rất cao? Mới hết một chén mà đã đủ làm cho Hà Bảo Ngân say?
Lắc lắc đầu, Hà Bảo Ngân cố gắng tập trung tinh thần nhìn lại, lần này hai bóng người càng thêm rõ nét.
Quay sang nhìn những người khác, ai cũng giống như Hà Bảo Ngân, đều đang lắc lắc đầu.
Lê Hữu Quân là người đầu tiên phát hiện sự bất thường. Bởi vì biết Trúc Nhân Vương sẽ ra tay đêm nay nên hắn không hề động tới bất cứ thứ gì trên bàn. Cho dù rượu ngon là do Thái Hòa đế lấy từ hầm rượu riêng ra, hắn cũng thừa dịp người khác không chú ý mà lén hất xuống đất, không uống một ngụm nào.
Lê Hữu Quân đi đến bên cạnh Hà Bảo Ngân, tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng, tiến đến sát tai nàng, nhỏ giọng.
“Ai bảo nàng uống rượu bừa, lần này thấy sai chưa.”
Việc rượu bị hạ độc không nằm trong dự kiến của Lê Hữu Quân, chắc là do Trúc Nhân Vương muốn đảm bảo nên lén bỏ thêm chiêu này. Tính đa nghi của lão cáo già này rất nặng, cho dù chính hắn đã cấu kết mượn sức lão hai tháng qua nhưng vẫn không thể làm lão hoàn toàn lơi lỏng. Ở thời khắc mấu chốt lão còn hạ độc khống chế mọi người.
Một điều kỳ quái là Hà Bảo Ngân chỉ bị váng đầu một lúc, xong lại từ từ tỉnh táo lại. Thời gian váng đầu chỉ mất một lát, nên khi nhìn sang các bàn khác của quần thần thì không thấy dấu hiệu có ai phát hiện điều gì không bình thường. Trong lòng nàng dâng lên nỗi buồn bực, Hà Bảo Ngân nghi hoặc nhìn về phía Lê Hữu Quân, không tiếng động hỏi đây là có chuyện gì.
Dưới mặt bàn, Lê Hữu Quân kéo tay Hà Bảo Ngân qua, lấy ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng vài nét. Liên hệ lại các từ, đó là ‘Rượu có độc, vừa biết’.
Lê Hữu Quân chưa bao giờ hạ mình nói dối, giả sử hắn có biết trước chuyện này thì sẽ nói cho nàng trước tiên, đôi mi thanh tú hơi hơi cau lại.
"Khánh vương sao lại chạy đi tìm vương phi rồi..."
Nhâm Vương cười khà khà trêu chọc. Lê Hữu Quân vỗ vỗ vai Hà Bảo Ngân, vẻ mặt vờ bất đắc dĩ.
“ Đã bảo trước nàng đừng mê rượu mà không nghe, thân thể còn chưa có khoẻ hẳn đã uống, mới một chén đã mơ mơ màng màng rồi.”
“Ha ha...”
Nhâm Vương phát ra tiếng cười.
“Không ngờ Khánh vương phi lại là một con sâu tham uống mà không có tửu lượng nha.”
Hà Bảo Ngân không hề vô dụng như lời Lê Hữu Quân nói, dù tửu lượng của nàng không được tốt lắm, nhưng một chén vẫn uống được.
Nhưng vì phối hợp với lời của Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân đành phải giả bộ vẻ say rượu đến mơ hồ, ngã vào vai phu quân, chuyển toàn bộ trọng lực lên người hắn.
Thấy cái cổ lồ lộ của hắn ngay trước mắt, Hà Bảo Ngân bực không thể cắn một ngụm để hết giận, nhưng cuối cùng không dám hàng động vì sợ phải trả giá đắt.
Dưới bàn, bàn tay nhỏ mềm của Hà Bảo Ngân được bao bọc trong một bàn tay to lớn. Bàn tay Lê Hữu Quân thể hiện một lực lượng mạnh mẽ, có vài điểm chai, làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Ngón tay nàng bất giác xoay cầm ngược lại. Vừa đúng lúc này, nàng có thể nhìn thấy gương mặt cương nghị tuấn tú của hắn.
Dưới ánh đèn, Hà Bảo Ngân cảm giác như khuôn mặt này có vẻ như nhu hòa đi vài phần.
Tay lại bị Lê Hữu Quân bắt được, lòng bàn tay lại được nhanh chóng viết lên vài chữ.
Lê Hữu Quân viết, ‘Đừng thử vận khí’.
Chỉ là bốn chữ nhưng lại làm cho đầu óc Hà Bảo Ngân căng thẳng, điều động nội lực trong thân thể. một lát sau, nàng đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, Hà Bảo Ngân mạnh mẽ áp chế mùi ngai ngái trong cổ họng. Độc dược này nhất định là tán công linh tinh gì đó.
Hà Bảo Ngân lại thử vận khí lần nữa, nhưng sau khi thử vài lần thì phát hiện toàn bộ nội lực đều tập trung trong đan điền, phóng ra không được. Trong đan điền lúc này như có một cỗ lực l*иg lộn, mỗi khi Hà Bảo Ngân vừa vận khí, nội lực này liền chạy loạn chung quanh, nếu không vì Hà Bảo Ngân vẫn cố gắng áp chế thì đã phun ra ngoài một búng máu từ lâu.
(còn tiếp)