Chương 11: Lão Hầu Gia Quy Thiên

Người chủ trì vừa dứt lời, bên dưới là một mảng xôn xao.

"Người này thật lợi hại…"

Mấy vị tiểu thư, e thẹn cúi đầu, má ửng hồng, ánh mắt nhìn tha thiết đến người nam nhân trước mặt. Lê Hữu Quân không để ý đến những người khác, hắn nhận lấy bộ trang sức bằng Kê Huyết Ngọc kia, trở lại, đưa cho Hà Bảo Ngân, khóe miệng, ánh mắt tràn đầy ý cười.

"Tặng cho muội…"

Hà Bảo Ngân mở to đôi mắt, ánh mắt long lanh, giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

"Huynh..."

Bên cạnh không biết là ai đã vỗ tay trước, nối tiếp là tất cả mọi người đều vỗ tay.

"Nhận đi... Nhận đi..."

"Hai người thật đẹp đôi quá đi..."

"Oa... Ta cũng muốn..."

Hà Bảo Ngân mặt đã đỏ tới tận mang tai, nhận lấy bộ trang sức, xoay người liền chạy.

Lê Hữu Quân biết nàng da mặt mỏng, cười lên một tiếng, đuổi theo.

......................................................................

Thiếu nữ đã đến tuổi cập kê, cũng nên nói chuyện chung thân. Sinh thần của Hà Bảo Ngân vừa qua, bà mối đã xếp thành hàng mà đến. Trong đó có không ít, hoàng thân quốc thích, thư hương thế gia, lại có thêm cả hoàng tử… Hà Bảo Ngân bỗng chốc trở thành một đại gia khuê tú, chạm tay có thể bỏng.

Dương Nhung từ ngoài đi vào, miệng cười đến vui vẻ.

"Tiểu thư, bên ngoài bà mối đã đạp tới sập cửa nhà ta vì người rồi... Nhìn danh sách nhà tới đề thân, Đại phòng và Nhị phòng đều tức tới nôn ra mau ấy..."

"Phụt... Khụ... khụ..." Hà Bảo Ngân đang ăn chè đậu đỏ, nghe Dương Nhung nói, nhất thời bị sặc, ho đến lợi hại.

"Tiểu thư, bên ngoài bà mối đã đạp tới sập cửa nhà ta vì người rồi... Nhìn danh sách nhà tới đề thân, Đại phòng và Nhị phòng đều tức tới nôn ra mau ấy..."

"Phụt... Khụ... khụ..." Hà Bảo Ngân đang ăn chè đậu đỏ, nghe Dương Nhung nói, nhất thời bị sặc, ho đến lợi hại.

Đường Yên ở bên cạnh, vỗ vỗ lưng cho nàng.

"Tiểu thư, người không có sao chứ."

Đường Yên là từ lần giải độc kia, Lê Hữu Quân đưa tới chỗ của Hà Bảo Ngân, để nàng ấy chăm sóc, chiếu cố cho sức khỏe của nàng.

Hà Bảo Ngân vô cùng khó khăn mới ổn định lại được, giọng nói có chút khàn khàn.

" Tỷ nói bà mối..."

Dương Nhung gật đầu, cao hứng nói tiếp.

"Đúng vậy... Là tới, hướng tiểu thư cầu thân..."

Hà Bảo Ngân, trên đầu vô số vạch đen chảy xuống.

"Ta mới mười năm tuổi... Là mười năm tuổi đấy..."

Dương Nhung nhìn Đường Yên, trên mặt là một vẻ mê mang. Đường Yên cười, nói.

"Tiểu thư, cô nương mười năm, định chung thân là chuyện rất bình thường."

Hà Bảo Ngân chấn kinh, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười khổ, cổ đại, nàng đang ở cổ đại, sao nàng có thể quên chứ...

Lão hầu gia ở thư phòng, vô cùng cao hứng gọi Hà Trí Bình tới bàn bạc về chuyện của Hà Bảo Ngân. Hắn đối với tôn nữ này của mình, thập phần hài lòng, hãnh diện muốn tự mình soi cho kỹ, luận cho nàng một cọc hôn sự tốt.

Hà Trí Bình vừa tới, lão hầu gia đã nói.

"Ngươi đối với những cửa hôn sự này, có ý kiến như thế nào."

Hà Trí Bình trầm mặc một lúc, nói.

"Nhi tử cảm thấy, Bảo Ngân vẫn còn nhỏ, nàng vừa mới cập kê, chuyện này không nên nóng vội."

Lão hầu gia khẽ gật đầu.

"Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng..."

Nói đến đây ông hơi trầm mặc một chút, nâng ly trà nhâm nhi, khẽ thở dài.

"Nhưng nhân duyên tốt, chỉ có thể gặp mà không thể cầu..."

Hà Trí Bình hơi lắc đầu.

"Phụ thân, người không phải không biết, hiện giờ cuộc chiến đoạt đích vô cùng căng thẳng. Sở dĩ Bảo Ngân vừa cập kê, đã có nhiều người tới cửa cầu thân như vậy, sâu xa trong đó, nguyên nhân có mấy phần vì bản thân nàng..."

Lão hầu gia ở trên quan trường bao nhiêu năm, sao có thể không nhìn ra vấn đề. Chẳng qua, ông không muốn bỏ qua cơ hội, kết thân với những hoàng thân quốc thích, hay hoàng tử, long tôn thân phận hiển quý, để nâng cao địa vị của Định Hầu Phủ mà thôi.

Hà Trí Bình thấy lão hầu gia rơi vào trầm mặc, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói.

"Phụ thân, ngài nghĩ một chút mà xem, hiện nay cuộc chiến đoạt đích vô cùng căng thẳng, bất cứ ai cũng không thể nắm chắc phần thắng.

Nếu chúng ta tại thời điểm này, định hôn sự, kết thông gia, lúc ấy chính là chọn lên thuyền của một người. Mang sự tồn vong của Định Hầu Phủ, phó thác lên một người khác. Nếu người chúng ta chọn thắng, chúng ta gà chó thăng thiên, nhưng nếu người đó thua, vậy chúng ta mảnh giáp cũng không còn..."

Lão hầu gia, có chút sững người nhìn nhi tử.

"Chuyện này... Vậy... Ngươi nghĩ chúng ta, nên thế nào đây..."

Hà Trí Bình, cười nhẹ một tiếng, nói tiếp.

"Nhi tử nghĩ, hiện tại chúng ta vẫn nên ở thế trung lập, bảo toàn chính mình. Vẫn mệnh của chúng ta tự chúng ta nắm, đừng nên ham trèo cao, tự mình đưa vận mệnh của chính mình vào tay kẻ khác."

Lão Hầu Gia nghe nhi tử phân tích, cũng hiểu rõ nặng nhẹ. Định Hầu Phủ, nay không bằng xưa, nếu đi sai một bước, rất có thể sẽ là vực sâu vạn trượng, tạn xương, nát thịt, vạn kiếp bất phục, khẽ thở dài, xua tay.

"Ngươi trở về đi, chuyện hôn sự của Bảo Ngân, nghe theo ngươi, nàng vẫn còn nhỏ, chúng ta từ từ tính."

Hà Trí Bình trong lòng thở nhẹ một hơi.

"Nhi tử cáo lui... Phụ thân, ngài cũng nghĩ ngơi sớm đi ạ."

Hà Lưu Ngọc ở trong viện, đi đi, lại lại, khăn trong tay cũng đã bị nàng vò nát.

"Ngươi nói đều là sự thật... Tứ hoàng tử cho người tới cầu hôn với ngũ muội..."

Thúy Hoa gật đầu, chắc chăn, nói.

"Đúng vậy, thưa tiểu thư. Nô tỳ ở chính viện nghe rất rõ ràng."

Hà Lưu Ngọc tức giận đến run người, tay nắm chặt tới khi lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau nhói, mới hồi thần.

Nàng thật không thể ngờ, Tứ hoàng tử hôm nay lại cho người tới cầu thân. Nhưng người mà hắn muốn kết thân không phải nàng mà là Hà Bảo Ngân…

"Tại sao, làm sao có thể chứ… Tình cảm của ta và hắn tốt như vậy mà... Chính hắn cũng đã hứa sẽ cho ta một danh phận. Tại sao lại hướng ngũ muội cầu thân chứ."

Nàng đã tính rất kỹ rồi tại sao lại xảy ra sự tình này cơ chứ… Trong mắt Hà Lưu Ngọc hiện lên toàn là không cam lòng, nàng hận…

Hà Bảo Ngân đang ở trong viện cho cá ăn, bên ngoài Dương Nhung hớt hải đi vào.

"Tiểu thư, không hay rồi..."

Đường Yên ở một bên đang phơi thảo dược, nhìn nàng, nói.

"Có cái gì mà ngươi gấp như vậy..."

Dương Nhung thở không ra hơi, giọng nói gấp gháp.

"Trên phố có người tung tin đồn, nói... Nói, tiểu thư, mệnh cách thiên sát cô tinh, năm xưa được đạo sĩ cao tay áp chế, nhưng trên người tiểu thư phải mang theo lời nguyền cô độc.

Nếu một khi tiểu thư, thân thể không còn hoàn bích, thánh thần sẽ nổi giận mà giáng xuống tai ương cho người thân và gia đình.

Còn nói, tiểu thư cùng Thanh Phong Các Chủ có gian tình, tiểu thư cùng hắn ở bên ngoài làm chuyện bại hoại, thân thể không còn trong sạch, thần linh phẫn nộ, sẽ giáng trừng phạt, trong nhà sớm muộn cũng có người bị tiểu thư khắc chết. Định hầu phủ sẽ bị tiểu thư vạ lây, lụi tàn..."

Đường Yên nghe xong, tức giận, nói.

"Thật quá đáng... Kẻ nào lại có thể thất nhân ác đức mà nói ra những lời như vậy chứ..."

Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng.

"Miệng thiên hạ, ai hơi đâu rảnh rỗi để ý làm cái gì, kệ đi..."

Dương Nhung nhìn một bộ dáng, bình chân như vại của nàng thì sốt ruột.

"Tiểu thư, người không biết đấy thôi, mấy lời đồn kia đã vang xa khắp kinh thành. Mấy người tới cửa cầu hôn cũng đã chạy gần hết. Danh tiếng của tiểu thư coi như xong rồi."

Hà Bảo Ngân vỗ vỗ tay.

" Lo lắng cái gì, bổn tiểu thư cũng đâu muốn lấy chồng. Không cần để ý, ăn ngon ngủ tốt, đời là tiên..."

Dương Nhung cùng Đường Yên hai mắt nhìn nhau, khẽ thở dài....

"Aizzz... Tiểu thư..."

Tin đồn rất nhanh, đã truyền tới tai lão hầu gia. Ông tức giận vô cùng, gọi Hà Trí Bình đến.

"Ngươi nói xem, chuyện này là như thế nào?"

Hà Trí Bình cũng vô cùng hoang mang, ông cùng thê tử của mình đã mấy đêm mất ngủ. Chuyện mệnh thiên sát cô tinh kia quả thực là có. Năm xưa khi con gái họ mới sinh, lão hầu gia có mời tới một đạo sĩ, người kia quả thực đã nói mệnh của nữ nhi bọn họ là thiên sát cô tinh. Cũng đã làm lễ giải khai...

Nhưng chuyện kia, hoàn toàn là bí mật của nhà bọn họ... Vậy, ai, là người đã tung ra tin đồn, mục đích là gì.

Hà Trí Bình, chân mày nhíu chặt, sắc mặt mệt mỏi, tiều tụy.

"Phụ thân, người không cần quá lo lắng..."

Lão Hầu gia tức giận, chòm râu khẽ run lên.

"Không lo lắng sao? Năm đó, Đạo Uyên Chân Nhân đã nói rõ như vậy, nếu nàng đã không còn..."

Hà Trí Bình trong lòng vô cùng tức giận, nữ nhi bảo bối của ông, tại sao hết người này, tới kẻ kia muốn vấy bẩn nàng như vậy. Ông không kìm được, không để cho Lão hầu gia nói hết, đã ngắt lời.

"Phụ thân...Nữ nhi của ta hoàn toàn trong sạch."

Nói xong, tức giận một mạch đi ra bên ngoài. "Choang..." Lão Hầu gia tức giận ném ly trà đang uống dở xuống, vỡ tan tành.

Sáng hôm sau, trời còn trưa sáng, trong viện của lão hầu gia đã náo loạn thành một đoàn.

"Lão gia... Huhu... Lão gia, người mau tỉnh lại đi mà..."

"Lão gia... người đi rồi, ta biết phải làm sao..."

"Lão gia... Huhu... Người đừng rời bỏ thϊếp thân mà..."

Nhất thời tiếng khóc không dứt, truyền đi khắp phủ. Khi Hà Bảo Ngân chạy tới, cửa viện của Lão hầu gia đã chật cứng toàn người. Đại phu từ trong đi ra, lắc đầu, nói.

"Lão hầu gia trúng phải gió độc, lão phu vô năng không thể cứu được ngài... Ngài đã quy thiên rồi..."

Lão phu nhân nghe lời này, đứng không vững,ngã xuống.

"Lão gia... lão gia..."

Bên cạnh tất cả con cháu đều đồng loạt quỳ xuống.

"Phụ thân..."

"Nội tổ phụ..."

"Lão gia..."

Tin tức, lão hầu gia, bất ngờ bị trúng gió, đột ngột qua đời, điều này càng làm tăng thêm tính xác thực của lời đồn về Hà Bảo Ngân. Trên phố, những câu chuyện nơi tửu lâu, đều lấy chuyện này để làm đề tài mà bàn tán.

Tang sự của lão hầu gia được tổ chức một cách trọng thể, đến khi phát tang cho con cháu, Lão phu nhân bất ngờ chỉ tay, đuổi Hà Bảo Ngân.

“Ngươi là cái thứ xúi quẩy, chính ngươi đã hại chết lão gia… Ngươi không xứng làm con cháu của hắn, không xứng…”

Hà Bảo Ngân có chút tức giận không thôi, cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa.

“Tổ mẫu, tuy ta không phải tôn nữ thân sinh của người, nhưng ta chính là tôn nữ thân sinh của nội tổ phụ, trong người ta đang chảy dòng máu của nội tổ phụ, người không thể nói như vậy được…"

Lão phu nhân tức giận thở phì phì, chỉ tay vào mặt nàng, hét lên.

“Ngươi đừng có mà giảo biện, khi ngươi vừa mới sinh được trăm ngày Đạo Uyên chân nhân được lão hầu gia mời tới phủ, khi đó cũng đã nói mệnh cách của ngươi không tốt, sẽ khắc lục thân, đây là sự thực phụ mẫu ngươi khi đó đều ở đó ngươi liền hỏi họ một chút…”

Hà Bảo Ngân đầu óc xoay chuyển không ngừng, ánh mắt nàng lóe lên một chút. Trong nguyên tác đúng là có nói tới việc này. Hà Bảo Ngân thật muốn khóc rồi, tác giả cũng thật biết chơi mà.

Hà Bảo Ngân cố gắng nhớ lại một chút cốt truyện, ngoài ý muốn tìm được một sự tình. Trong nguyên tác, lão hầu gia phải một năm nữa, trong chuyến đi săn mùa thu mới ngã ngựa mà bỏ mạng. Vậy cái chết vì trúng gió hiện giờ là thế nào đây.

Chẳng để cho nàng suy nghĩ xong, lão phu nhân đã ra lệnh.

" Người đâu, bắt nàng lại cho ta. Hôm nay ta muốn nàng ta phải theo bồi tội với lão gia..."

Hà Trí Bình không cần suy nghĩ, bảo hộ nữ nhi ở sau mình.

"Kẻ nào dám động tới nữ nhi của ta, ta liền chặt tay kẻ đó."

Lão phu nhân, hai mắt đỏ ngàu, chỉ tay vào Hà Trí Bình mà mắng.

"Ngươi... Ngươi... Đứa con bất hiếu này... Nàng ta đã hại chết phụ thân ngươi. Ngươi vẫn còn bảo hộ nàng, chống lại mẫu thân..."

Lý Thu Huyền tức giận, lễ tiết cũng không giữ nữa, đứng cạnh phu quân bảo vệ nữ nhi.

"Lão phu nhân, người đừng có suốt ngày mang một chữ hiếu này ra nói, muốn ngồi lên đầu, lên cổ Tam phòng chúng ta, cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã.

Người đừng có quên, Bảo Ngân hiện tại là Hà Xuân Huyện Chủ, do đích thân thánh thượng sắc phong đó..."

Hà Trí Quang ở bên cạnh, ánh mắt tràn đầy tức giận, đứng thẳng lưng, nhìn thẳng, giọng nói vang vọng đầy nội lực.

"Muốn động tới muội muội của ta, cũng phải xem ta có đồng ý hay không đã."

Hà Bảo Ngân nhìn những người bảo vệ nàng, trong tim dâng lên một dòng nước ấm áp bao quanh. Tình thân, có lẽ nàng đã tìm thấy một lần nữa rồi...

Lão phu nhân, nước mắt chảy dài, gào lên, bổ nhào tới linh cữu của lão hầu gia.

"Huhu... Lão gia... Người chết thật oan uổng..."

Những người tới viếng đều nhìn nhau, lắc đầu, tay chỉ vào trong, cúi đầu cũng bắt đầu, xì xào, nghị luận.

"Aizzz... Thật là khổ cho lão hầu gia mà, có một tôn nữ như vậy đúng là xui xẻo ba đời."

"Cũng chưa chắc đã phải là nàng, sống chết có số cả rồi..."

"Ngươi nói như vậy, chắc chắn là không nghe tin tức trên phố rồi... Ban đầu ta cũng không tin, nhưng lão hầu gia đang khỏe mạnh là thế, nói chết là có thể chết ngay, không phải do nàng thì do cái gì chứ."

Nhị phu nhân một bên ôm lấy lão phu nhân, một bên nghe tiếng nghị luận, tay len lén đưa một nhánh hành củ lên mắt.

"Mẫu thân, người đừng nghĩ quẩn mà... Phụ thân đi rồi, cái nhà này còn cần có người làm chủ mà..."

Lão phu nhân nghe nàng ta khuyên bảo cũng bình tĩnh lại, ánh mắt như dao, nhìn qua một nhà tam phòng.

"Công bằng ở đâu... Một kẻ bại hoại, lẳиɠ ɭơ, lăng loàn, đồi phong bại tục, cái thứ bẩn thỉu, đen đủi này không xứng nhận được hoàng ân, nàng ta phải bị cạo đầu đầu, bôi vôi, dìm l*иg heo."

Đại lão gia Hà Kính Triển ở một bên, ánh mắt âm trầm, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ quyệt. Trong lòng thầm khen, một kế này mẫu thân hắn đánh cũng thật hay.

Lợi dụng chuyện này bọn họ làm lớn chuyện lên, dùng một chữ hiếu đè ép, tam phòng lựa chọn bảo vệ con gái, hay oan khuất của lão hầu gia.

Cho dù họ có lựa chọn như thế nào, một kích này thành công, hoàn toàn đánh sụp Tam phòng.

Hà Bảo Ngân bại hoại, lẳиɠ ɭơ, lăng loàn, dan díu với nam nhân ở bên ngoài, khắc chết tổ phụ, Tam phòng lần này đừng mong ngóc đầu dậy nổi. Nghĩ tới cái danh Hầu gia kia sắp tới là mình, hắn càng không áp chế nổi tâm tình kích động.

"Tam đệ, tam đệ muội, Trí Quang... Các người nghe ta nói một câu. Bảo Ngân nàng đã như vậy rồi, các người phải suy nghĩ tới đại cục, nghĩ tới tồn vong của Định Hầu Phủ... Cơ ngơi trăm năm của tổ tiên gây dựng, không thể vì một người như nàng mà bị hủy hoại được..."

Nhị lão gia Hà Chí Khanh ở bên nhìn anh cả nhà mình, nghe hắn nói,âm thầm khinh bỉ, giọng nói lạnh nhạt.

"Chuyện đến nước này, Tam phòng hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Chúng ta chiếu theo lệ mà làm."

Nói đoạn hắn dừng lại, ánh mắt nhìn quanh tất cả những người có mặt, trong mắt lóa lên vài đạo hàn quang.

"Tại nơi này, trước linh cữu của phụ thân ta. Các vị lão nhân gia, trưởng bối trong dòng họ đều có mặt đông đủ, kính xin mọi người nói một lời công bằng, an ủi vong linh của phụ thân ta, để ông ấy thanh thản tới miền cực lạc..."

Tất cả ánh mắt của mọi người đồng thời đều nhìn tới một vị lão nhân, râu tóc bạc phơ, đang đứng ở chính điện.

Ông lão sắc mặt có chút khó coi vô cùng, giọng nói trầm khàn vang lên.

"Lão hầu gia mất đi, đối với chúng ta là một nỗi đau vô hạn. Ta rất hiểu cho nỗi lòng của lão đệ muội và các con cháu..."

"Khụ Khụ..." Ông hơi dừng lại, ho khan một hồi, trong ánh mắt tràn đầy sự đau xót.

"Hà Bảo Ngân làm ra sự tình như vậy, về tình hay về lý đều không thể dung thứ. Nhưng nàng ngoài thân phận Ngũ tiểu thư Hầu Phủ, còn là Hà Xuân Huyện chủ do đích thân thánh thượng sắc phong. Ta thiết nghĩ chúng ta vẫn lên trình tấu lên quan nha đi..."

Lão phu nhân nghe Trưởng họ nói, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt tối tăm tràn ra sát ý. Tên già chết tiệt này, hắn đã quên người nhà hắn rồi sao, hắn muốn tìm đường chết...

(còn tiếp)