Chương 13: Thôi lão thái gia

“Hàn Chính Thái, ngươi khinh người quá đáng!”

Thôi Phú trợn trừng mắt nhìn Hàn Chính Thái, lạnh giọng quát lớn.

“Là người Thôi gia chả ngươi trước đây khinh nhục người, hiện tại cư nhiên nói với ta cho thể diện lại còn khinh người quá đáng?”

Hàn Chính Thái lại không có chịu lửa giận phụ tử Thôi gia ảnh hưởng, hắn nhướng mày, nhìn hai người cười lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay Thôi gia nếu là không cho ta một cái hồi đáp vừa lòng, ta sẽ không dừng tay như vậy. Cùng lắm thì, liền dùng mộ cái mệnh của Hàn Chính Thái tới đổi danh dự tốt mấy trăm năm của Thôi gia, thật muốn lại nói tiếp, ta kỳ thật cũng không lỗ!”

Thôi Phú bị Hàn Chính Thái kí©h thí©ɧ đến trên trán gân xanh đều nhô lên tới, hắn thề, từ khi sinh ra tới nay, hắn chưa bao giờ từng có giống như hiện tại thống hận một người như vậy, hận không thể đem hắn rút gân lột da, nghiền xương thành tro.

Nhưng mà cố tình hắn không dám động một cái ngón tay Hàn Chính Thái.

Thôi gia mấy trăm năm danh dự nếu là bởi vì Hàn Chính Thái mà dính lên vết nhơ, Vạy hắn cùng Thôi Hạo, phụ tử hai người tuyệt đối sẽ trở thành tội nhân của Thôi gia, Thôi lão thái gia tuyệt không sẽ nhẹ tha cho hai người bọn họ.

Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, Hàn Chính Thái dám, Thôi Phú cũng không dám, hắn dựa vào lý trí đem lửa giận sinh sôi lên tới đỉnh đầu lửa giận đè ép xuống.

Chỉ là Thôi Hạo tuổi trẻ khí thịnh, hắn cũng có thể như Thôi Phú có thể nhẫn như vậy, hắn tức đến dậm chân, “Cha, Hàn Chính Thái này rõ ràng cố ý làm khó dễ!”

Nếu không phải Thôi Phú còn ở chỗ này, dựa vào tính tình Thôi Hạo, hiện tại hắn khẳng định sẽ xông lên trực tiếp giáo huấn Hàn Chính Thái một trận.

Thôi Phú nhìn Thôi Hạo, giận sôi máu, đầu óc hắn không phải đậu hủ, hắn sẽ không biết Hàn Chính Thái cố ý làm khó dễ sao?

Nhưng nếu không phải Thôi Hạo không đầu óc này cố ý đi đối phó Hàn Chính Thái, để lại lớn một cái nhược điểm lớn như vậy ở trong tay Hàn Chính Thái, hiện tại bọn họ đến nỗi bị động như vậy sao?

“Nam nhi trên dưới có hoàng kim, con ta cùng hiền chất ngươi ngang hàng, quỳ xuống dập đầu thật sự là làm khó người khác, hiền chất có tố là hiền danh, lại khoan hồng độ lượng, không bằng vẫn là đổi một cái yêu cầu khác đi.”

Thôi Phú bình tĩnh trở lại, lại lần nữa cùng Hàn Chính Thái ôn tồn mà thương thảo.

“Đổi một cái yêu cầu?”

Hàn Chính Thái như suy tư gì đó gật gật đầu, “Cũng không phải không thể.”

Thôi Phú nghe thấy lời này của Hàn Chính Thái, lòng vẫn luôn căng chặt cuối cùng hơi nới lỏng, chỉ cần là không cần quỳ xuống, liền nghe thấy Hàn Chính Thái tiếp tục nói: “Nếu không nghĩ phải quỳ xuống dập đầu, vậy dùng Thôi Hạo mạng tới đổi đi!”

“Mạng?” Thôi Phú nghe thấy yêu cầu này hoàn toàn ngây dại.

“Thôi Hạo đem ta tiền vào phòng chất củi, hại ta sốt cao không lùi, thiếu chút nữa liền ch·ết ở trong phòng chất củi kia, sau lại làm người rót cho ta bá đạo đan, muốn làm ta nửa đời sau đều kéo thân thể gầy yếu bệnh tật.”

Hàn Chính Thái từ trong lòng ngực lấy ra bao khăn, lộ ra thuốc viên bên trong, hắn nhìn Thôi Phú cười lạnh nói: “Ta chỉ làm hắn dập đầu bồi tội đã là khoan dung đến cực điểm, các ngươi nếu là còn không hài lòng, vậy liền để mạng đến bồi đi!”

Hành động của Thôi Hạo thật sự là ác độc đến cực điểm, đổi là bất luận người nào gặp đãi ngộ như vậy, sẽ không có khả năng dễ dàng sẽ tha thứ cho hắn.

“Nếu không phải ngươi muốn cường cưới muội muội ta, ta vì cái gì đến nỗi đẩy người vào phòng chất củi!” Thôi Hạo tức muốn hộc máu mà nói.

“Ta cường cưới?! Đây là chuyện cười gì đây!”

Hàn Chính Thái cười ha ha: “Hàn, thôi hai nhà hôn sự chính là tổ phụ của ta và hai người định ra, hơn nữa vẫn là Thôi gia chủ động đưa ra, ngươi Thôi gia nếu là muốn hối hôn, nói rõ là được!”

“Thôi gia ta chưa bao giờ nghĩ tới hối hôn!”

Hàn Chính Thái nói còn chưa nói xong, đã bị một cái thanh âm già nua đánh gãy.

“Phụ thân!”

“Gia gia!”

Thôi Phú cùng Thôi Hạo nghe thấy thanh âm, thân thể nhịn không được run rẩy, nguyên bản thẳng thắn lưng cũng nhịn không được buông xuống, khom người đứng ở tại chỗ, đối với lão giả hành lễ.

Người tới chính là Thôi Nghiệp, Thôi gia lão thái gia, hắn tuổi tác già nua, chân cẳng không tiện, là ngồi ở trên nhuyễn kiệu làm người nâng lại đây.

“Thôi lão thái gia!”

Hàn Chính Thái nhìn người tới, đôi mắt thâm trầm, đối với Thôi Nghiệp cũng đúng thi lễ.