Chương 11: Biến sắc mặt

A, giả trang không nổi nữa sao?

Hàn Chính Thái đối mặt với sự bức bách từ Thôi Phú, không lùi lại mà tiến tới, hắn đón nhận ánh mắt của Thôi Phú, khí thế cường ngạnh, “Có bản lĩnh, vậy vĩnh viễn đừng làm ta đi ra ngoài!”

Nếu Hàn hữu không chạy ra, có lẽ Hàn Chính Thái sẽ không dám đối đầu với Thôi Phú mạnh mẽ như vậy.

Nhưng không có "nếu", Hàn hữu đã chạy. Nếu Hàn hữu chạy, Thôi gia có lo lắng, Hàn Chính Thái đánh cược rằng họ tuyệt đối không dám dùng danh dự của toàn bộ gia tộc Thôi thị để đổi lấy một sinh mạng của hắn!

“Hàn Chính Thái, ngươi nghĩ rằng ta……”

Thôi Phú vẫn chuẩn bị tiến thêm một bước để uy hϊếp, nhưng bên cạnh lại có một giọng nói nhỏ kéo hắn lùi lại, nhắc nhở: “Lão gia, hãy rời đi một chút……”

Này nếu Thôi Phú uy hϊếp Hàn Chính Thái, tiền đề là không ai biết Hàn Chính Thái ở Thôi phủ gặp chuyện gì, nhưng mà Hàn hữu này không phải đào tẩu sao?

Thôi nghị lo lắng Thôi Phú trước mắt buông lời nói tàn nhẫn, nhưng là kết quả lại không có biện pháp tàn nhẫn dứt như lời thật sẽ ném đi mặt mũi, cho nên chỉ có thể trước khi Thôi Phú nói ra lại ngăn lại hắn.

“Cái gì chạy một cái?” Thôi Phú nhíu mày, không vui mà nhìn thôi nghị hỏi.

“Hàn Chính Thái bên người hộ vệ chạy một cái……” Thôi nghị súc cổ giải thích.

Thôi Phú vừa nghe lời này, nguyên bản khí thế kiêu ngạo tức khắc liền dập tắt không ít.

“Phế vật vô dụng!”

Thôi Phú hung tợn mà trừng mắt liếc mắt nhìn thôi nghị một cái, thôi nghị buông xuống đầu súc cổ không dám nói lời nào.

Chỉ là hắn cũng biết, người đã chạy, muốn lại bắt về hiển nhiên không phải dễ dàng như vậy.

Việc cấp bách vẫn là trấn an Hàn Chính Thái, đam chuyện này xử lý qua loa lấy lệ đi.

“Thôi bá phụ cho rằng cái gì?” Hàn Chính Thái châm chọc mà nhìn Thôi Phú hỏi.

Thôi Phú nhìn Hàn Chính Thái, khóe môi hơi hơi run rẩy, hắn liền nói Hàn Chính Thái đang ở Thôi phủ cư nhiên còn dám kiên cường như vây, hoá ra là có chuẩn bị ở sau!

Nếu cưỡng bức là không được, vậy chỉ còn lại chỉ có lợi dụng.

“Hiền chất, ta vừa rồi bất quá là chỉ đùa một chút, ngươi này hà tất phải xem là thật đâu! Thôi phủ này, hiền chất muốn rời đi tự nhiên là có thể tùy thời rời đi, ta đây cũng không phải là quan tâm thân thể của ngươi sao, trước mắt trời giá rét, ngươi nếu là rời đi, làm trên người bệnh tình tăng thêm kia Thôi gia làm như thế nào cho phải.”

Thôi Phú tốc độ biến sắc mặt mau mà làm cho người đột nhiên không kịp phòng ngừa, trước một giây mới uy hϊếp giây tiếp theo liền mềm, hắn nhìn Hàn Chính Thái phảng phất sự tình vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh qua, tiếp tục thân thiện cùng Hàn Chính Thái hàn huyên.

“Đa tạ Thôi bá phụ quan tâm, vãn bối muốn rời đi Thôi phủ, còn thỉnh Thôi bá phụ mở cửa đi.” Hàn Chính Thái không có tâm tư cùng Thôi Phú tiếp tục diễn trò, nhìn về phía đứa bé giữ cửa vây quanh ở bên người hắn còn chưa tan đi, ý bảo hắn cho đi.

Thôi phú nơi nào sẽ thả Hàn Chính Thái đi, vừa rồi bất quá chính là thuận miệng nói, tìm cho mình một cái bậc thang thôi.

“Hiền chất lần này tới cửa tới cũng là vì cầu thú hôn ước, không bằng như vậy, ngươi theo ta vào phòng cho khách, chúng ta tie mỉ kỹ càng thương thảo hôn sự một phen?” Thôi Phú giống như phảng phất không có nghe được ý của Hàn Chính Thái, lo tự mình nói.

Hắn là chuẩn bị dùng hôn sự tới khống chế Hàn Chính Thái, nếu là nguyên chủ, vì có thể thúc đẩy hôn ước, phỏng chừng thật đúng là liền sẽ tùy ý Thôi Phú.

Chỉ là đáng tiếc, Hàn Chính Thái cũng không phải nguyên lai là Hàn Chính Thái.

Đối với hôn ước, Hàn Chính Thái căn bản cũng không để bụng.

“Hôn sự hiện tại là một chuyện, thật ra cũng không nóng nảy trao đổi, nếu Thôi bá phụ không muốn cho ta rời đi, chúng ta đây không bằng vẫn là trước nói nói Thôi gia mấy ngày trước đây làm ta ở phòng chất củi cầm tù đi.” Hàn Chính Thái nhìn Thôi Phú nói.

Hàn Chính Thái cũng biết Thôi Phú sẽ không dễ dàng cho hắn rời đi, nếu Thôi Phú muốn cùng hắn tâm sự, vậy bọn họ liền không cần nói về hôn ước, liền tâm sự Thôi Hạo đem hắn tiến vào phòng chất củi một chuyện.

Thôi Phú nhìn Hàn Chính Thái, khí đến nổi phổi thận đều đau, hắn thật không lường trước được, trước đây thoạt nhìn như một người ngốc, nội bộ cư nhiên là một cái khoai lang phỏng tay như vậy, mềm cứng không ăn.