Bị Quân Hạo ngó lơ, Lưu Thạch tức giận nói: “Quân Hạo, lá gan ngươi lớn ra rồi nhỉ, lại còn dám lơ ta, ngươi không muốn theo đuổi muội muội ta nữa sao?” - Lưu Thạch nghĩ thầm: Quân Hạo thay đổi rất nhiều, trước kia mỗi khi nhìn thấy hắn thì đều cúi đầu khom lưng, hắn bảo Quân Hạo đi hướng đông thì tuyệt đối tên đó không dám đi hướng tây. Chỉ mới mấy tháng không gặp, vậy mà lại dám làm lơ hắn, chẳng lẽ bị trục xuất gia tộc, bị kí©h thí©ɧ quá khiến đầu tên đó hỏng luôn rồi sao.
“Nhị ca, ngươi nói mê sảng gì đó? Hiện tại ta là người đã có vị hôn phu, ngươi nói vậy chẳng phải là bại hoại thanh danh của ta sao?” - Lưu Uyển tức giận nói, nghĩ thầm: Tên ngốc Lưu Thạch này đúng là chỉ biết kéo chân sau, vị hôn phu của nàng còn đang ở bên cạnh đó.
Lưu Thạch cũng cảm thấy mình nói không lựa lời, vội vàng giải thích với vị hôn phu của Lưu Uyển: “Muội phu, ngươi đừng để trong lòng, vừa rồi ta chỉ nói bậy bạ mà thôi.”
“Không sao, ai mà không biết năm đó đường đệ này của ta mãnh liệt theo đuổi Uyển Nhi chứ. Có người thích Uyển Nhi là vinh hạnh của ta, điều này chứng minh Uyển nhi của chúng ta rất xuất sắc, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cũng là chuyện thường tình thôi.” - Vị hôn phu Quân Xương của Lưu Uyển nói. Từ trước đến nay hắn chưa từng đặt Quân Hạo ở vị trí tình địch, ngoại trừ dung mạo của Quân Hạo trông đẹp một chút ra thì chẳng có gì so được với mình. Nhưng mà hôm nay vừa gặp, hắn cảm thấy đường đệ này thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ sau khi bị trục xuất gia tộc lại trở nên hăng hái hơn sao. Hắn còn tưởng rằng Quân Hạo sẽ sống mơ mơ màng màng nữa chứ. Tuy rằng Quân Xương không nhìn ra tu vi của Quân Hạo có gì biến hóa nhưng lại cảm thấy Quân Hạo trở nên rất khó lường, không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Quân Xương nói xong, lại nói với Quân Hạo: “Đường đệ, hiện tại Uyển Nhi đã là đường tẩu của ngươi, ngươi biết nên làm sao rồi chứ.”
Đây là lần đầu tiên Quân Hạo nhìn thấy vị hôn phu trong truyền thuyết của Lưu Uyển, đại đường ca của hắn, Quân Xương. Nghe nói đây là một thanh niên tài tuấn, nhưng theo Quân Hạo thấy thì người này cũng chỉ đến thế mà thôi, vả lại hiện tại người này cũng không còn là đường ca của mình nữa. Quân Hạo nói: “Quân đại thiếu yên tâm, ta không hề có chút ý nghĩ không an phận gì với hôn thê của ngươi. Trước kia chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình, hiện tại ta đã có tình cảm chân thành của mình, cho dù là tiên nữ hạ phàm cũng không vào mắt ta được nữa.”
Nghe Quân Hạo nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Duệ. Tình cảm chân thành như lời Quân Hạo nói chắc là chỉ vị này nhỉ. Thật không hiểu ánh mắt của Quân Hạo bị làm sao, tiên nữ không thích lại đi thích một tên xấu xí. Quân Xương nói: “Vậy là tốt rồi. Đường đệ cũng đừng tỏ ra xa lạ với ta như vậy, tuy rằng ngươi đã bị nhị thúc trục xuất ra khỏi gia tộc nhưng huyết thống giữa chúng ta không thể cắt đứt được, ta vẫn là đường ca của ngươi, mà ngươi cũng vẫn là đường đệ của ta.” - Quân Xương cảm thấy Quân Hạo tuyệt đối không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ thăng cấp rất nhanh, hiện tại cần phải thiết lập quan hệ thật tốt. Hắn thật sự không hiểu ánh mắt của nhị thúc bị làm sao, vì Quân Nho mà trục xuất Quân Hạo khỏi gia tộc. Hắn dám khẳng định, sau này nhất định nhị thúc sẽ hối hận.
Quân Hạo: “Tại hạ không dám trèo cao.” - Hiện tại Quân Hạo không muốn có quan hệ với bất cứ một kẻ nào của Quân gia.
Quân Xương nói: “Đường đệ nói đùa.”
Lưu Uyển thấy Quân Xương nói chuyện với Quân Hạo, thậm chí còn hơi có chút lấy lòng thì không nhìn nổi nữa, kéo kéo tay áo Quân Xương nói: “Ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi! Đừng quấy rầy Quân thiếu dùng cơm.” - Lưu Uyển thật sự rất ghét Quân Hạo, việc Quân Hạo theo đuổi khiến nàng cảm thấy ghê tởm như bị ruồi bọ quấn lên vậy. Hiện tại Quân Hạo đã từ bỏ việc theo đuổi nàng, điều này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
“Vậy, hẹn gặp lại đường đệ, nếu có việc thì cứ đến Quân gia tìm ta, ở thành Ngọc Hoa này ta vẫn còn có chút thể diện.” - Quân Xương nói với Quân Hạo.
“Cảm ơn Quân đại thiếu, nhưng ta nghĩ sẽ không có ngày đó đâu.” - Quân Hạo nói, hắn không biết vì sao Quân Xương lại khách khí với mình như vậy, trước kia người này vẫn luôn khinh thường nguyên chủ.
“Quân Hạo, chẳng lẽ ngươi định ăn cơm bá vương đấy à?” - Trước khi rời đi, Lưu Thạch hỏi.
Quân Hạo giơ giơ nắm đấm với hắn, hình như Lưu Thạch nhớ ra gì đó, sắc mặt biến đổi, xám xịt rời đi. Quân Hạo nghĩ: Hẳn là lần trước đã để lại bóng ma trong lòng Lưu Thạch. Thấy mấy người kia đã đi, Quân Hạo nói với Hàn Duệ: “Trước kia mắt thẩm mỹ của ta thật quá kém.”
Hàn Duệ biết Quân Hạo có ý gì, liền nói: “Rau dưa củ cải gì thì cũng đều có sở thích riêng mà.” - Hàn Duệ nghĩ thầm: Mắt thẩm mỹ của ngươi trước kia là bình thường, hiện tại mới là không bình thường đó.
“Ăn cơm đi, tên khốn Lưu Thạch kia thế mà lại cho rằng ta sẽ ăn cơm bá vương, ta là hạng người như vậy sao?” - Quân Hạo nhìn một bàn đồ ăn vừa mới được bưng lên nói. Phẩm chất hắn cao quý, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Hàn Duệ: “Hắn có mắt không tròng, không biết kim nạm ngọc.”
Quân Hạo dào dạt đắc ý nói: “Vẫn là Quân Xương tinh mắt, nhìn ra tiềm lực của ta cho nên muốn tạo quan hệ với ta.”
Hàn Duệ: “Mau ăn đi, ngươi gọi một bàn đồ ăn đắt như vậy, không ăn sẽ lãng phí, đây đều là đồ tốt.”
Quân Hạo ăn một miếng nói: “Cũng không có gì đặc biệt.”
Hàn Duệ: “…” - Lời này của Quân Hạo mà để người khác nghe thấy thì chắc tức ói máu mất.