Sau khi Quân Hạo lấy huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm ra vẫn luôn quan sát thái độ của quản sự, từ ban đầu không hề để ý đến cực kỳ kích động, rồi lại đến nhất định phải có được, Quân Hạo biết hắn đã nắm được quyền chủ động của mối làm ăn này.
“Đương nhiên là muốn bán cho Vân Tiêu Các các người, nếu không thì ta đem linh thảo đến đây làm gì? Để trêu đùa các ngươi sao?” - Quân Hạo nói giỡn, nói xong thì chờ quản sự đáp lại.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” - Quản sự kích động đáp: “Vậy vấn đề giá cả, tiểu hữu định…”
“Giá cả không thành vấn đề, ta tin rằng quản sự sẽ không để ta chịu thiệt.” - Quân Hạo ngồi tại chỗ uống trà, bình tĩnh nói. Bàn chuyện làm ăn giống như đánh giặc vậy, địch bất động ta cũng bất động, đua chính là kiên nhẫn, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay hắn, hắn không vội.
“Vậy cứ lấy theo giá ở đấu giá hội lần trước tại thành Ngọc Hoa, một trăm vạn lượng bạc một cây, có được không?” - Quản sự thử hỏi, nếu không được ông có thể tăng giá, loại linh thảo này khi đưa đến thành Nguyệt Tiên thì không chỉ dừng lại ở một trăm vạn lượng, giá sẽ còn tăng cao hơn nữa.
Một trăm vạn là giá mà Quân Hạo đã định được sẵn, hắn biết khi đưa đến những thành lớn thì sẽ không chỉ có giá này, nhưng hiện tại ở thành Ngọc Hoa thì giá cả sẽ không chênh lệch nhiều.
Quản sự thấy Quân Hạo trầm tư, cho rằng Quân Hạo không hài lòng với giá này cho nên nói thêm: “Một trăm hai mươi vạn lượng bạc, ngươi thấy sao?”
Hàn Duệ nghe thấy giá một trăm hai mươi vạn lượng bạc thì nhìn về phía Quân Hạo, thấy Quân Hạo gật đầu với hắn, vì thế Hàn Duệ nói: “Quân Hạo, ta thấy giá này cũng được rồi, dù sao chúng ta cũng phải chừa chút lợi nhuận cho người ta nữa chứ, một trăm hai mươi vạn lượng đã không ít.”
Nghe thấy Hàn Duệ nói như vậy, quản sự kích động nghĩ: Hẳn là được rồi.
Quân Hạo trầm ngâm một chút, nói: “Nếu Tiểu Duệ đã nói như vậy, thế thì quyết định vậy đi, một trăm hai mươi vạn lượng bạc một cây.” - Thực ra trong lòng Quân Hạo đang rất vui, giá cả một cây còn chênh hẳn lên hai mươi vạn so với dự định ban đầu của hắn.
“Không biết quản sự có còn cần nữa hay không?” - Quân Hạo hỏi, hắn còn tận ba mươi mốt cây nữa lận.
Quản sự sửng sốt một chút, hỏi: “Cần gì?”
“Thượng phẩm huyết diễm ngân ti thảo ấy.” - Quân Hạo đáp.
Quản sự nghe thấy là vẫn còn thì kích động đứng lên, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại lại bắt đầu nhảy liên hồi: “Cần, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.” - Quản sự không ngờ tới vận khí của ông ngày hôm nay lại tốt như vậy, gặp được không chỉ một cây huyết diễm ngân ti thảo, lần này ông đạp phải đại vận rồi.
Quân Hạo lấy một cái hộp ngọc từ trong sọt ra, bên trong là mười lăm cây huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm, đẩy cho quản sự. Quản sự thấy Quân Hạo đẩy một cái hộp ngọc qua thì khó hiểu nhìn hắn. Cây huyết diễm ngân ti thảo vừa rồi là Quân Hạo trực tiếp cầm ra, khi biết là linh thảo thượng phẩm ông còn cảm thấy Quân Hạo đúng là phí phạm của trời.
“Mở ra xem sẽ biết.” - Quân Hạo thừa nước đυ.c thả câu nói.
Quản sự mở ra, vừa thấy một đống huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm xuất hiện ở trước mặt, đỏ rực một màu, cực kỳ tươi đẹp thì kích động đến mức quơ chân múa tay nói: “Đây đều là thật sao.” - Quản sự đếm được tổng cộng có mười lăm cây, ngay cả dùng thần thức để xem xét cũng quên mất.
“Quản sự, số linh thảo này các ngươi đều thu sao?” - Quân Hạo thấy quản sự đã khôi phục lại bình thường bèn hỏi.
“Thu, thu, Vân Tiêu Các chúng ta thu hết.” - Quản sự nói, một mối tốt như này sao ông có thể từ bỏ được.
“Vậy giá cả thì sao?” - Quân Hạo thử hỏi.
“Vẫn là giá chúng ta vừa mới bàn?” - quản sự nói.
“Được, thành giao.” - Quân Hạo quyết định dứt khoát.
“Mười sáu cây thượng phẩm, một cây một trăm hai mươi vạn lượng, tổng cộng là một nghìn chín trăm hai mươi vạn lượng, bốn trăm sáu mươi tám cây trung phẩm là bốn mươi sáu vạn tám nghìn lượng, tổng cộng là một nghìn chín trăm sáu mươi sáu vạn tám nghìn lượng bạc, đây là ngân phiếu, ngươi cầm đi.” - Nói xong, quản sự liền đem ngân phiếu đưa cho Quân Hạo, còn nói thêm: “Đây là thẻ vàng của Vân Tiêu Các chúng ta, bất kể là ngươi mua đồ ở cửa hàng nào của Vân Tiêu Các đều sẽ được giảm giá mười phần trăm. Đây là cửa hàng chúng ta tặng ngươi.” - Cái thẻ vàng này cực kỳ quý, mỗi năm tiệm bọn họ chỉ tặng một thẻ như vậy, năm nay cái thẻ này tặng cho Quân Hạo.
Quân Hạo nhận lấy ngân phiếu và thẻ vàng, nói với quản sự: “Ta muốn mua mấy phương thuốc, quản sự có thể giới thiệu cho ta một chút không?”
“Ngươi là dược sư?” - Quản sự nghe thấy Quân Hạo nói muốn mua phương thuốc bèn hỏi.
Quân Hạo cười cười, không trả lời. Quản sự biết mình đã hỏi quá giới hạn vì thế đổi sang chuyện khác, bắt đầu giới thiệu phương thuốc.
Cuối cùng, Quân Hạo mua mấy phương thuốc, số tiền vừa mới kiếm được đã tiêu hết hơn phân nửa, lại quay trở về trong tay Vân Tiêu Các. Hắn cảm thán, tiền có bao nhiêu cũng không đủ để tiêu.