Sau khi dọn đến thôn Mai Lâm, tu vi của Quân Hạo tăng lên luyện khí tầng hai. Quân Hạo dùng mấy ngày thời gian để trồng hết mười mẫu linh điền. Ở hai mẫu linh điền hạ đẳng, hắn trồng linh gạo, ba mẫu trung đẳng trồng các loại thức ăn có chứa linh khí, những linh gạo và thức ăn có linh khi khí này hắn định để nhà mình ăn, không bán. Còn năm mẫu linh điền thượng đẳng hắn đều trồng huyết diễm ngân ti thảo. Sau khi trồng xong, Quân Hạo đặt cấm chế cho toàn bộ mười mẫu linh điền, tựa như khóa một cái khóa lớn vậy, không có chìa khóa thì không ai có thể vào được. Linh thảo hắn trồng rất quý, không thể không phòng ngừa, cấm chế có thể giúp phòng dã thú cũng có thể phòng người lấy trộm. Loại cấm chế mà hắn mua là loại cao cấp, có thể phòng ngự công kích của tu sĩ luyện khí tầng tám trở xuống.
Trồng xong linh thảo, mỗi sáng Quân Hạo đều dùng pháp thuật để tạo mưa một lần, cũng nhân cơ hội đó trộn nước linh tuyền vào, thời gian còn lại hắn đều ở nhà, chờ Hàn Duệ sinh sản. Tất thảy những gì cần cho việc sinh sản Quân Hạo đều đã chuẩn bị tốt, hắn cũng tìm đến một song nhi rất có kinh nghiệm ở trong thôn làm ông đỡ. Nhũ quả mà trẻ con cần phải uống sau khi sinh ra hắn cũng đã chuẩn bị, số nhũ quả này đều được trồng ở trong không gian, bởi vì sinh hai đứa cho nên hắn trồng rất nhiều. Hài tử còn chưa được sinh ra nhưng hắn đã muốn chuẩn bị tất cả những gì tốt nhất cho chúng.
Tuy rằng ở Đại lục Thương Lan song nhi có thể sinh hài tử nhưng không có sữa như nữ nhân, hài tử mà song nhi sinh ra đều sẽ uống nhũ quả. Nhũ quả là một loại trái cây nhỏ màu trắng, sau khi lột vỏ, thịt quả bên trong sẽ giống như sữa mẹ vậy, vì thế nó được đặt tên là nhũ quả, đây cũng là một loại đặc sản của Đại lục Thương Lan.
Hôm nay, khi Quân Hạo vừa mới từ ngoài ruộng về đã nghe Hàn Duệ nói: “Quân Hạo, ta sắp sinh rồi, ngươi mau đi gọi ông đỡ đến.”
Nghe Hàn Duệ nói vậy, Quân Hạo nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhà ông đỡ cách nhà hắn không xa, Quân Hạo đã đánh tiếng từ trước, mấy ngày nay ông đỡ đều ở nhà chờ. Nhìn thấy Quân Hạo vừa gấp vừa hoảng chạy đến ông đỡ liền biết song thê của hắn sắp sinh cho nên nhanh chóng lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ trước đi theo Quân Hạo.
Quân Hạo về đến nhà, đẫn ông đỡ vào phòng ngủ, thấy Hàn Duệ nằm ở trên giường đau đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, môi bị cắn đến rách ra, hắn sốt ruột nói: “Tiểu Duệ, ông đỡ đến rồi, ngươi phải cố chịu một chút, đừng cắn chính mình, nếu đau quá thì cắn ta đây.” - Nói xong bèn đem tay mình đưa đến bên miệng Hàn Duệ.
Hàn Duệ đã đau đến mức mơ hồ. Tuy rằng hắn là một người rất biết chịu đựng, năm đó khi kinh mạch cả người đứt thành từng khúc, đan điền vỡ nát đau đớn vô cùng hắn cũng có thể chịu được, nhưng khi nghe được thanh âm của Quân Hạo, Hàn Duệ lại không muốn nhịn nữa, hắn nói: “Quân Hạo, ta đau, ta đau quá.”
Quân Hạo nắm chặt lấy tay Hàn Duệ, nói: “Tiểu Duệ, ta biết ngươi đau, ngươi đau thì cắn ta đi, ta không sợ đau.” - Quân Hạo thật sự muốn thay Hàn Duệ sinh hài tử, chịu đau thay hắn, nhưng mà hắn lại không có cách nào làm thay Hàn Duệ chuyện này được.
Nhìn Hàn Duệ như vậy, hai mắt Quân Hạo đỏ bừng nói: “Tiểu Duệ, ngươi cố chịu một chút, lần này sinh xong chúng ta sẽ không bao giờ sinh nữa, không bao giờ sinh nữa, nhìn ngươi như vậy ta chịu không nổi.”
Nghe thấy Quân Hạo nói không để hắn sinh hài tử nữa, Hàn Duệ không đồng ý: “Không được, Quân Hạo, ta muốn sinh hài tử cho ngươi, ta thích hài tử.” - Hàn Duệ lộn xộn lặp lại lời mình nói. Hắn thích Quân Hạo, muốn sinh cho Quân Hạo thật nhiều hài tử.
“Được, ngươi sinh, ngươi thích sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đứa, nhưng mà Tiểu Duệ, ngươi phải cố chịu qua lần này.” - Quân Hạo an ủi nói. Quân Hạo cũng thích hài tử, hắn chỉ không chịu nổi khi thấy Hàn Duệ phải chịu khổ nên mới có quyết định như vậy.
“Ngươi đi ra ngoài nấu nước trước đi, song thê này của ngươi không sao, hiện tại mới bắt đầu sinh, vị trí thai nhi rất đúng, dựng phu không có nguy hiểm gì đâu. Sinh hài tử sẽ đau, đấy là chuyện không thể tránh được, nếu như ngươi đau lòng hắn thì sau này đối tốt với hắn một chút.” - Nói xong bèn đẩy Quân Hạo ra ngoài. Ông đã đỡ đẻ cho nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên thấy đôi phu phu có tình cảm tốt như vậy.
Quân Hạo cũng biết mình ở lại chỗ này cũng chẳng được tích sự gì, chỉ có điều hắn muốn ở bên cạnh Hàn Duệ: “Tiểu Duệ, ta đi nấu nước, nấu xong rồi ta sẽ vào với ngươi. Tiểu Duệ, nếu đau thì ngươi cứ kêu lên, nhé.” - Quân Hạo bị đẩy ra khỏi phòng. Hắn nhanh chóng đi nhóm lửa nấu nước, vừa nhóm lửa hắn vừa nghiêng tai nghe ngóng xem có nghe được thanh âm nào không.
Vừa nấu nước xong Quân Hạo đã nghe được tiếng “oa oa” khóc, hắn biết Hàn Duệ đã sinh rồi, tiếp ngay sau đó lại là một tiếng “oa oa” nữa. Nghe vậy, cuối cùng trái tim đang treo trên cao của Quân Hạo mới rơi xuống. Lúc này, hắn cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị rút đi, vô lực dựa vào tường, trượt xuống ngồi bệt dưới đất.
Ông đỡ đi ra, thấy bộ dáng thoát lực kia của Quân Hạo đành tự mình đi vào phòng bếp lấy nước ấm, nghĩ thầm: Người sinh hài tử không sao, còn người không sinh thì lại ngã xuống trước.
Phải mất một lúc Quân Hạo mới bình tĩnh lại được, cảm giác hai chân đã có thể bước, hắn liền vọt vào phòng ngủ. Đi đến mép giường, nhìn thấy Hàn Duệ quần áo bất chỉnh, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu nằm ở trên giường nhưng vẫn còn tỉnh thì lập tức bắt lấy tay Hàn Duệ nói: “Tiểu Duệ, ngươi không sao chứ, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Hàn Duệ cười nói: “Ta không sao, hài tử thế nào rồi, ngươi ôm lại đây cho ta nhìn xem.”
Quân Hạo gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Ta còn chưa kịp nhìn nữa.” - Vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến Hàn Duệ, nhất thời quên mất hài tử.
Nghe thấy Hàn Duệ hỏi hài tử, ông đỡ ôm hai đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ tới: “Mau nhìn hài tử của các ngươi này, là hai song nhi, trông giống nhau như đúc, trông thật là đáng yêu.”
Quân Hạo cẩn thận nhận lấy hài tử, tuy rằng trông có hơi vụng về nhưng bế vẫn rất ra dáng, hắn ôm hài tử đến trước mặt Hàn Duệ, nói: “Tiểu Duệ, ngươi xem này, đây là hài tử mà ngươi sinh cho ta, trông rất xinh đẹp. Đã khiến ngươi vất vả rồi Tiểu Duệ. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã sinh hài tử cho ta.”
“Không cần nói cảm ơn ta. Giữa chúng ta không cần phải nói hai chữ này, ngươi thích là được rồi.” - Hàn Duệ nhìn hai đứa trẻ nhăn nheo trước mặt, không nhìn ra được tụi nó xinh đẹp chỗ nào, nhưng trong lòng Hàn Duệ vẫn rất yêu thích hai đứa nó, đây chính là hai khối thịt rơi ra từ người hắn mà.