Quân Diệc Trăn cẩn thận đánh giá Quân Hạo một phen, trong ấn tượng của lão, Quân Hạo ít nói, cảm giác tồn tại cực thấp, nhút nhát, tự ti, luôn luôn cúi đầu, thế nhưng hôm nay nhìn thấy lão lại phát hiện Quân Hạo đã thay đổi khiến lão sắp không nhận ra đứa con trai này nữa. Hắn cao gần mét chín, cao hơn lão nửa cái đầu, thân thể thẳng tắp, hai mắt sắc bén, tự tin trầm ổn, khí vũ hiên ngang, không hề kém hơn đại nhi tử do lão tự mình bồi dưỡng chút nào. Khuôn mặt kia trông cực kỳ giống mẫu phụ đã mất của hắn, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy đặt trên người Quân Hạo lại trông ra vẻ tuấn mỹ phi phàm. Trên người Quân Hạo không hề có chút bóng dáng nào của lão, trước kia không nhận ra, hiện tại nhìn thấy lại cảm thấy đứa nhỏ này quá mức tuấn mỹ, đáng tiếc lại cưới phải một song thê xấu như vậy.
Quân Diệc Trăn nghĩ thầm: Nhi tử không có chút bản lĩnh nào này của lão đã trưởng thành, tu luyện mười năm mới lên được luyện khí tầng một đỉnh, dù có nỗ lực thêm nữa thì cũng chỉ đến vậy, căn bản không có không gian để trưởng thành. Ở một nơi có linh khí loãng như Đại lục Thương Lan này, ngũ linh căn rất khó đột phá lên được luyện khí tầng hai, trừ khi có đại cơ duyên, đại khí vận. Nghĩ vậy, một chút dao động trong lòng Quân Diệc Trăn chững lại, quay về bình tĩnh, loại nhi tử không có thiên phú tu luyện này không đáng để bồi dưỡng.
Ở trong lòng Quân Diệc Trăn, phụ tử tình thân gì đó không quan trọng bằng thiên phú, nhi tử thiên tài có thể đem đến vinh quang, tài phú, quyền thế cho lão, còn nhi tử phế vật thì chỉ có thể mang về sỉ nhục. Loại nhi tử chỉ có thể mang đến sỉ nhục như Quân Hạo không có cũng chẳng sao, đỡ phải khiến danh tiếng của lão bị phá hoại.
Sở dĩ Quân Diệc Trăn thiên vị ba huynh muội Quân Dật, Quân Nho, Quân Tuyết là vì thiên phú tu luyện của Quân Dật tốt, là mộc thủy song linh căn. Đại lục Thương Lan linh khí loãng, rất khó sinh ra người có đơn linh căn, song linh căn ở nơi này đã là thiên tài. Hiện tại tu vi của Quân Dật là luyện khí tầng bốn, hiện đang theo học tại học phủ trứ danh của Thủy Nguyệt Đế quốc, Học viện hoàng gia Thủy Nguyệt. Mà Quân Dật không chỉ có linh căn và tư chất tốt, hắn còn cưới nữ nhi của thành chủ thành Lăng Sương, là một tòa thành thị cấp hai, việc này giúp địa vị của Quân Diệc Trăn ở Quân gia được củng cố rất lớn. Mỗi năm, khi Quân Dật trở về đều sẽ mang về cho Quân Diệc Trăn một lượng lớn tài nguyên tu luyện, lão có thể nhanh chóng tiến vào luyện khí tầng sáu như vậy cũng đều nhờ vào lượng tài nguyên lớn mà Quân Dật mang về. Một nhi tử có thể mang đến lợi ích lớn như vậy cho lão, sao lão có thể không yêu thương cho được. Quân Diệc Trăn chính là một kẻ thực dụng và lương bạc như vậy đấy. Quân Diệc Trăn sủng ái Quân Nho cũng bởi vì Quân Nho là đệ đệ cùng mẹ sinh ra với Quân Dật, Quân dật rất thương yêu đứa em trai này.
“Nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi và Quân Nho đã xảy ra xung đột, thái độ của ngươi còn rất kiêu ngạo? Đã vậy còn bôi nhọ sự trong sạch của mẫu thân ngươi? (Ở Đại lục Thương Lan con của thị thϊếp đều gọi chính thê của phụ thân là mẫu thân)” - Quân Diệc Trăn đánh giá xong Quân Hạo, nói. Thái độ này của lão cực kỳ giống Quân Nho, chẳng thèm hỏi xem nguyên nhân là gì.
“Phụ thân nghe ai nói vậy?” - Quân Hạo nhìn thẳng Quân Diệc Trăn nói. Hiện tại Quân Hạo cũng chẳng buồn diễn cha hiền con hiếu với Quân Diệc Trăn nữa. Vốn dĩ hắn và người này chẳng có chút quan hệ nào, nếu như lão tốt, hắn sẽ thay nguyên chủ hiếu kính lão, nhưng nhìn thái độ này, Quân Hạo quyết định sau này tốt nhất vẫn nên xem như người xa lạ thì hơn.
Quân Diệc Trăn không nghĩ Quân Hạo sẽ hỏi lại lão như vậy, lão cảm thấy lá gan của đứa con trai này ngày càng lớn, dám không trả lời vấn đề của lão. Xem ra những gì Quân Nho nói đều không sai, Quân Hạo đã không để lão vào mắt, vì thế, lão không vui nói: “Không cần biết là ai nói, ngươi có nói như vậy hay không?”
“Ngươi không nói ta cũng biết là do Quân Nho mách lẻo, nếu như phụ thân tin tưởng Quân Nho như vậy thì còn đến hỏi ta làm gì? Chẳng bằng ngươi cứ trực tiếp định tội ta cho xong, ta nhận là được, không cần thiết phải giả mù sa mưa mà hỏi ta. Ngươi như thế có phải quá dối trá rồi không?” - Quân Hạo nghĩ thầm, cũng may đây không phải cha ruột hắn, có một người cha như vậy thì thà rằng không có còn hơn, có để tự khiến mình ngột ngạt à.
“Tên khốn, ngươi thái độ gì đấy, là Quân Nho nói thì sao? Nếu ngươi không làm thì sao nó có thể vu khống cho ngươi được? Hài tử do chính tay ta dạy ra sao ta lại không hiểu, không giống như loại con hoang như ngươi, ngay cả một chút gia giáo cũng không có.” - Quân Diệc Trăn thả ra uy áp của tu sĩ luyện khí tầng sáu, lão ta thực sự đã tức đến phát điên, lão không ngờ tới Quân Hạo lại dám ngỗ ngược trước mặt lão như vậy.
Quân Hạo chống lại uy áp của Quân Diệc Trăn, nói: “Có con không dạy là lỗi của cha, ngươi đã từng dạy dỗ ta sao? Theo ta thấy thì gia giáo của nhà ngươi cũng chẳng ra gì, nếu không sao có thể dạy ra cái loại người có thể ở trước mặt bàn dân thiên hạ nhục mạ huynh trưởng như Quân Nho được.” - Nửa câu đầu là hắn nói thay cho nguyên chủ, nửa câu sau là ý của chính mình. Quân Hạo hiện tại đang dựa vào nghị lực ngoan cường của mình để chống lại uy áp của Quân Diệc Trăn, hắn không muốn phải cúi đầu trước lão, cho dù toàn thân túa ra mồ hôi lạnh hắn vẫn đứng thẳng tắp, dù là uy áp cường đại cũng không thể khiến hắn khom lưng.
Quân Nho đứng ở bên cạnh nhìn hai tay Quân Hạo gắt gao nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh thì biết phụ thân đang dạy dỗ Quân Hạo, hắn mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm: Dám chọc ta, đây chính là kết cục. Ở trước mặt phụ thân mà còn dám kiêu ngạo, đúng là chán sống.
Nhìn thấy biểu hiện của Quân Hạo, Quân Diệc Trăn cả kinh trong lòng, lão không ngờ nghị lực của Quân Hạo lại ngoan cường như vậy. Lão đã thả ra uy áp của luyện khí tầng sáu vậy mà Quân Hạo vẫn có thể đứng thẳng ở đó, đây không phải chuyện mà một luyện khí tầng một có thể làm được, nếu như hắn có thiên phú tu luyện tốt, dựa vào nghị lực ngoan cường như vậy tương lai có thể một bước lên trời, đáng tiếc…
Thấy Quân Hạo như thế, Quân Diệc Trăn cũng không muốn so đo với hắn nữa, người như vậy sẽ không dễ dàng chịu thua, thà rằng chết đứng chứ không sống quỳ, là một hài tử có cốt khí cho nên lão cũng không làm khó hắn nữa.
“Ta không có loại nhi tử mất dạy như ngươi, nhục mạ phụ thân, bôi nhọ mẫu thân, khinh nhục huynh đệ, từ nay về sau ngươi không còn là người Quân gia nữa, tên của ngươi sẽ bị xóa tên trên gia phả, ngươi mang theo song thê kia của ngươi lập tức dọn ra khỏi Quân gia. Bước ra khỏi cửa Quân gia thì ngươi không còn là người của Quân gia nữa, sau này cũng không được phép tự xưng là người của Quân gia, sống chết tùy ngươi. Lát nữa ta sẽ thông báo cho toàn bộ người trong tộc, ngươi lui xuống đi.” - Quân Diệc Trăn thu hồi uy áp, phất phất tay nói. Đối với đứa con trai Quân Hạo này, lão không có gì muốn nói. Tuy rằng vừa rồi lão rất tức giận vì thái độ của hắn, nhưng cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến mức phải trục xuất gia tộc, chỉ có điều, đây là yêu cầu của Quân Nho, mà Quân Nho là đệ đệ mà Quân Dật yêu thương nhất, lão chỉ không muốn vì Quân Hạo mà mối quan hệ của lão và Quân Dật có ngăn cách.
Sau khi Quân Diệc Trăn thu hồi uy áp, Quân Hạo thở phào một hơi, hắn cảm thấy nhẹ cả người. Trải qua lần kháng cự với uy áp của Quân Diệc Trăn này, Quân Hạo cảm giác tầng hàng rào ngăn cách giữa luyện khí tầng một và tầng hai sắp bị đột phá, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tiến vào luyện khí tầng hai.
“Ngày hôm nay, Quân Hạo ta ở nơi này thề, từ nay về sau không còn là người của Quân gia nữa, tất cả mọi chuyện của Quân gia đều không liên quan đến ta, nếu như vi phạm lời thề, tu vi của ta mãi mãi không thể tăng tiến.” - Nói xong, có thiên đạo làm chứng, Quân Hạo cũng chẳng thèm quay đầu lại, thẳng bước rời đi.