Chương 24

Sau khi Quân Hạo và Hàn Duệ thương lượng với nhau chuyện trồng linh thảo xong, chỉ mất vài ngày, Quân Hạo đã bán ra một lượng lớn linh thảo, tổng cộng lại được hai ngàn bốn trăm lượng bạc. Hạt giống của huyết diễm ngân ti thảo là mười lượng bạc một hạt, Quân Hạo mua một trăm hạt. Hắn dự định sẽ trồng ở trong không gian trước, chờ đến khi huyết diễm ngân ti thảo trong không gian thành thục rồi thì sẽ dùng hạt giống đó để trồng, hạt giống thu hoạch được từ không gian tốt hơn so với bên ngoài nhiều.

Mấy ngày nay Quân Hạo để ý một số chỗ trồng linh điền nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp, hắn một tìm một nơi gần thành, điều kiện tốt một chút, dự định sau khi thuê được linh điền rồi sẽ cùng Hàn Duệ dọn đến đó ở. Dù sao thì sau khi trồng linh thảo ở linh điền, hắn nhất định phải thường xuyên đến đó, chạy qua chạy lại hai nơi cũng không tiện. Vả lại, để Hàn Duệ sắp sinh ở nhà Quân Hạo cũng không yên tâm.

Hôm nay, Quân Hạo ra khỏi thành đến trấn Lam Khê cách đó không xa. Trấn Lam Khê dựa lưng vào rừng Lam Ô, cũng nhờ có rừng Lam Ô mà ngày càng phát triển lên, ở nơi đây mỗi ngày đều có một số lượng lính đánh thuê lớn ra ra vào vào rừng Lam Ô rèn luyện, trấn Lam Khê cũng trở thành trạm tiếp viện của những người này. Quân Hạo cảm thấy nơi này không tồi, tính lưu động của dòng người lớn, người ở đây cũng không bài ngoại, đối đãi với người từ ngoài đến cũng rất nhiệt tình, ở địa phương lại không có thế lực nào lớn. Quan trọng nhất là, thổ địa nơi này phì nhiêu, rất thích hợp để trồng linh thảo, người địa phương cũng lấy việc gieo trồng linh thảo làm nghề kiếm sống.

Quân Hạo đi tới thôn Mai Lâm ở trấn Lam Khê, thôn này có một mảnh rừng hoa mai, rừng mai này đã có lịch sử ngàn năm cho nên thôn này mới lấy tên là thôn Mai Lâm. Mỗi năm khi hoa mai nở sẽ có rất nhiều người đến đây ngắm hoa, người trong thôn còn dùng hoa mai và một vài loại linh thảo phù hợp chế thành rượu hoa mai có chứa linh khí. Thường xuyên uống rượu hoa mai có chứa linh khí có thể gia tăng tu vi cho nên rất được các tu sĩ yêu thích, loại rượu hoa mai này cũng nổi tiếng khắp Thủy Nguyệt Quốc, mỗi năm đều có người đến nơi này thu mua rượu hoa mai.

Sau khi xem xét nhiều nơi, Quân Hạo liền nhìn trúng thôn Mai Lâm này. Thôn này dựa gần rừng Lam Ô, phong cảnh tuyệt đẹp, đất đai màu mỡ, thôn dân giản dị, đồng hương lại hài hòa, không bài ngoại, đối đãi với người khác nhiệt tình, đó chính là ấn tượng đầu tiên mà thôn Mai Lâm để lại cho Quân Hạo.

Quân Hạo nói muốn tìm thôn trưởng, thôn dân hiếu khách bèn chủ động dẫn đường cho hắn. Trên đường đi, hai người cũng nói chuyện qua lại với nhau: “Đại thúc, thôn các ngươi có cho người ngoài thuê linh điền không?” - Quân Hạo hỏi. Người dẫn đường cho Quân Hạo là một người hơn năm mươi tuổi, sinh ra và lớn lên ở thôn Mai Lâm, là người địa phương, là một luyện khí sĩ tu vi luyện khí tầng hai.

“Tiểu tử muốn thuê linh điền ở thôn chúng ta sao?” - Đại thúc hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, ta nghe nói đất đai trong thôn màu mỡ, thích hợp trồng linh thực, ta đã tìm rất nhiều nơi rồi, cảm thấy thôn chúng ta rất tốt.” - Quân Hạo nói.

Nghe được Quân Hạo khen thôn mình, vị đại thúc này vui mừng cười không khép được miệng, ai mà không muốn người khác khen quê hương mình tốt kia chứ: “Tiểu tử ngươi đúng là có mắt nhìn đó, thôn chúng ta chính là một khối phong thủy bảo địa. Hàng năm mưa thuận gió hòa, linh thực mọc rất tốt, tuy rằng dựa vào rừng Lam Ô nhưng chưa từng xảy ra thú triều. Thôn chúng ta còn có một mảnh rừng mai, nghe nói ở đó có Mai Tiên, đây chính là do các lão tổ tông trong thôn chúng ta truyền lại, nói rằng chính Mai Tiên đã bảo hộ cho thôn chúng ta.” - Nói xong những chuyện đó đại thúc lại nói tiếp: “Thôn chúng ta có một nhà muốn bán linh điền, nhưng cho thuê thì không nghe nói có ai cả. Nhà kia tổng cộng có mười mẫu linh điền, trong đó có năm mẫu linh điền thượng đẳng, ba mẫu linh điền trung đẳng và hai mẫu linh điền cấp thấp. Người nhà đó có một song nhi, năm ngoái gả vào trong thành, hiện tại song nhi kia muốn đón cha mẹ vào thành ở, sau này sẽ không trở lại nữa cho nên muốn bán linh điền đi. Chỉ có điều giá hơi cao, lại không tách ra bán, người trong thôn chúng ta không mua nổi cho nên vẫn cứ còn nguyên đó.”

Quân Hạo nghe thấy trong thôn có người muốn bán linh điền thì động tâm, mua vào tay mình thì là của mình, so với thuê càng tốt hơn: “Đại thúc, ngươi có thể đưa ta đến nhà kia xem được không? Nếu như giá cả hợp lý thì ta sẽ mua.”

“Vận khí của tiểu tử ngươi không tồi, nếu như ngươi đến muộn hai ngày nữa là hai vợ chồng kia đi rồi, song nhi nhà bọn họ không thiếu tiền, nói bán không được cũng không cần bán nữa. Để ta dẫn ngươi qua đó. Linh điền nhà bọn họ không tồi, nếu như có tiền ta cũng mua. Đại thúc không lừa ngươi đâu, nếu như ngươi thực sự mua linh điền của nhà đó thì sau này chúng ta chính là hàng xóm, linh điền nhà bọn họ nằm sát linh điền nhà ta mà.” - Suốt cả đường đi đại thúc đều lải nhải nói, Quân Hạo vẫn luôn gật đầu lắng nghe.

“Tới rồi, chính là nhà này.” - Đại thúc đứng ngoài cổng lớn tiếng gọi: “Lão Trương, mau ra mở cửa, có khách đến.”

“Ra đây, ra đây.” - Người trong nhà nghe thấy tiếng gọi, vừa trả lời vừa đi ra mở cửa.

Gặp được hai vợ chồng kia, hai bên cò kè giá cả một hồi, cuối cùng Quân Hạo dùng một ngàn sáu trăm lượng bạc mua hết mười mẫu linh điền. Ngoài ra hắn còn tiêu hai trăm lượng mua lại căn nhà hiện tại của bọn họ. Cũng cùng ngày hôm đó, hắn hoàn thành thủ tục chuyển nhượng nhà và linh điền, cứ thế, Quân Hạo đã có được phần tài sản đầu tiên ở dị thế.