Chương 18: Vạch trần bạch liên hoa

“Quân Hạo ca ca, Quân Nho đệ đệ vẫn còn chờ đó, ngươi đừng ngại, ta tin rằng chỉ cần ngươi xin lỗi thì Quân Nho đệ đệ sẽ tha thứ cho ngươi thôi, không có việc thiện nào hơn chuyện biết sai chịu sửa cả.” - Quân Ngọc nói, thầm nghĩ: Sao hôm nay Quân Hạo lại như thế này, nếu là trước đây, Quân Hạo đã sớm nghe lời hắn. Hiện tại lại dùng ánh mắt phức tạp đánh giá hắn, thật là kỳ quái, phải biết rằng Quân Hạo trước kia đối với hắn đều là cảm kích không thôi. Chẳng lẽ tên ngốc Quân Hạo này nghĩ thông rồi, chuyện này có chút ngoài dự đoán. Có điều lần này trông Quân Hạo có chút khác, trên mặt không còn biểu hiện ra tự ti nhút nhát nữa mà là tự tin trầm ổn, đứng ở đó trông rất có phong thái của con em thế gia.

“Quân Ngọc đệ đệ, hình như ta với ngươi đâu có thù oán gì đâu nhỉ.” - Quân Hạo nhìn khuôn mặt đầy vẻ dối trá của Quân Ngọc nói. Nhìn khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo này Quân Hạo chỉ muốn nôn, đúng là mỹ nhân rắn rết.

“Quân Hạo ca ca, ngươi đang nói gì vậy? Ai mà không biết hai chúng ta quan hệ tốt nhất, sao lại có thù oán với nhau được.” - Quân Ngọc nhìn Quân Hạo, chân thành nói.

Quân Hạo nghĩ thầm: Quân Ngọc này đúng là biết diễn, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng Quân Ngọc một lòng muốn tốt cho ca ca nhưng bản thân mình là ca ca lại không biết cảm kích, không thấy những người bên cạnh đều dùng ánh mắt phẫn hận mà nhìn hắn sao? Tên này kéo giá trị cừu hận cho hắn cũng giỏi thật đấy.

Quân Hạo sửa lại dáng vẻ lười biếng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Quân Ngọc nói: “Nếu như chúng ta không có thù oàn gì, vậy vì sao ngươi lại muốn hãm hại ta?”

Quân Ngọc bị ánh mắt của Quân Hạo dọa sợ, sau đó mặt tái nhợt đi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quân Hạo nói: “Quân Hạo ca ca, vì sao ngươi lại nói ta như vậy, ta không có hại ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi thôi, chẳng lẽ lòng tốt của ta lại là làm chuyện xấu sao?” - Quân Ngọc bình ổn lại tâm tình, thầm nghĩ: Từ khi nào mà Quân Hạo lại trở nên có khí thế như vậy, suýt chút nữa là hắn bị Quân Hạo dọa rồi.

Quân Hạo thầm nghĩ: Tố chất tâm lý của Quân Ngọc cũng tốt thật đấy, ánh mắt của mình vẫn rất có lực uy hϊếp, thế mà chỉ một chút Quân Ngọc đã lấy lại được bình tĩnh, lại còn có thời gian rảnh để biên lời kịch, mình vẫn là coi thường người nơi này rồi. Tuy rằng đều chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng những đứa trẻ này đều trưởng thành sớm, sau này mình không thể dùng ánh mắt nhìn đám trẻ con để nhìn bọn họ, nếu không sau này có chết lúc nào cũng không biết. Hiện tại hắn là người đã có lão bà và hài tử, hắn vẫn còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa, không thể để lật thuyền trong mương được, như vậy sẽ uổng cả đời anh minh của hắn.

“Quân Hạo, có phải tiểu mỹ nhân kia coi trọng ngươi rồi không, nếu không vì sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ngươi, ngươi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, vậy mà lại chọc cho mỹ nhân người ta khóc, đúng là không hiểu tình thú.” - Tiểu Bạch hét lên trong đầu Quân Hạo, hiện tại nó không thể ra ngoài nhưng có thể dùng thần thức để xem.

“Câm miệng đi, con mắt nào của ngươi thấy hắn coi trọng ta hả.” - Quân Hạo nghĩ thầm: Tên ngốc Tiểu Bạch này, không có lúc nào là không soát cảm giác tồn tại, hắn thầm hận tu vi mình thấp, không thể che chắn thần thức của Tiểu Bạch được. Cho dù là vì tương lai sau này, để khi mình và Hàn Duệ ân ái không bị Tiểu Bạch quấy rầy, hắn cũng phải nỗ lực tu luyện. Nếu không, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt Tiểu Bạch lại nhảy ra làm phiền, nghĩ thôi hắn đã chịu không nổi rồi.

“Cả hai mắt ta đều thấy được.” - Tiểu Bạch bất mãn nói.

“Câm miệng đi.” - Quân Hạo ở trong đầu quát Tiểu Bạch xong thì mặc kệ nó.

Quân Hạo không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, dáng vẻ của Quân Ngọc cũng chẳng đổi được thương tiếc của hắn, toàn bộ tình yêu hắn đều đã dành cho Hàn Duệ hết rồi. Cho nên tiếp tục nói: “Ngươi không hãm hại ta sao? Ngươi bôi nhọ ta, bảo rằng ta nói đích mẫu ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ, đây chính là trọng tội, phải bị trục xuất gia tộc.”

“Ta không có, Quân Hạo ca ca.” - Quân Ngọc rơi nước mắt, đáng thương hề hề nói. Quân Ngọc đúng là bị dọa khóc, hắn không đảm đương nổi cái tội danh này.

“Sao ngươi lại không có. Chẳng phải ngươi ở trước mặt mọi người nói rằng ta nói đích mẫu vụиɠ ŧяộʍ sao? Hơn nữa ngươi còn vì chuyện này muốn ta xin lỗi Quân Nho. Sao bây giờ lại không thừa nhận, cái tai nào của ngươi nghe được ta nói bốn chữ “đích mẫu vụиɠ ŧяộʍ” này. Ta chưa nói gì hết, tất cả đều là do ngươi phán đoán, ngươi có biết là nói vậy sẽ hại chết ta không? Một người lương thiện như ngươi sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy được. Ngươi đúng là làm ta thất vọng, Quân Ngọc đệ đệ.” - Quân Hạo nói. Vốn dĩ hắn không muốn hùng hổ dọa người như vậy, nhưng nếu lần này không dạy cho Quân Ngọc một bài học, lần sau hắn sẽ còn tiếp tục gây sự.