Chương 15: Phiền toái tìm tới (1)

Buổi sáng, Quân Hạo dựa theo đồng hồ sinh học trước kia tỉnh lại, nhìn Hàn Duệ vẫn đang ngủ ngon lành, Quân Hạo cảm thấy thật hạnh phúc, đây chính là sinh hoạt lý tưởng mà trước kia hắn vẫn luôn nghĩ đến.

Trong một tháng này, hai người đều cùng nhau ngủ. Lúc mới bắt đầu Hàn Duệ còn khá câu nệ, khi ngủ toàn dựa sát vào tường tạo ra một khoảng cách với Quân Hạo. Mà cái khoảng cách bằng cả một người nằm này khiến Quân Hạo chịu không nổi, cho nên đợi đến khi Hàn Duệ ngủ rồi, Quân Hạo liền dán qua ôm lấy hắn. Qua một thời gian dài, Hàn Duệ cũng quen dần, cho nên hiện tại mỗi đêm Quân Hạo đều sẽ chiếm chút tiện nghi của Hàn Duệ, lúc thì sờ sờ lúc thì hôn hôn, tóm lại là quan hệ của hai người ngày càng thân cận. Tuy rằng Quân Hạo trông Hàn Duệ mà thèm, rất muốn ăn hắn, nhưng mà hiện thực không cho phép hắn làm xằng làm bậy cho nên Quân Hạo chỉ có thể chịu đựng.

Quân Hạo hôn hôn Hàn Duệ, thấy hắn chỉ động động một chút, không có tỉnh lại, Hàn Duệ của hiện tại rất thích ngủ. Quân Hạo nhấc tay Hàn Duệ đang để trên eo đặt xuống giường, đắp lại chăn cho hắn rồi xuống giường mặc quần áo.

Sau khi rời giường, Quân Hạo cột lên đùi một bao cát, bắt đầu chạy vòng vòng quanh sân, chạy xong thì đánh quân thể quyền. Trải qua một tháng nỗ lực, tố chất thân thể của Quân Hạo khá hơn trước đây rất rõ ràng. Tuy rằng theo tu vi tăng lên, tố chất thân thể cũng sẽ tăng lên tương ứng, nhưng Quân Hạo chỉ có tu vi luyện khí tầng một, thân thể cũng chỉ tốt hơn người thường một chút. Từ sau khi Quân Hạo vào bộ đội đặc chủng, ở trong tiểu đội đảm đương vị trí xung kích, lúc nào cũng là người đầu tiên xông lên cho nên Quân Hạo rất chú trọng huấn luyện thân thể. Đi đến nơi này, Quân Hạo cũng không buông lỏng rèn luyện thân thế chính mình, lúc biết được ở đây còn có công pháp luyện thể, hắn rất muốn tìm tới một bộ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, cho nên chỉ có thể luyện tập từng bước giống như trước đây vậy.

Buổi sáng mỗi ngày, sau khi Quân Hạo rèn luyện thân thể xong thì sẽ tự mình nấu bữa sáng cho Hàn Duệ, mà hắn không tự làm cũng không được. Ngày thứ hai sau khi hắn đến nơi này, hắn đã cho Tam Hỉ và Lữ Tú nghỉ việc. Lữ Tú và Tam Hỉ đều là người bên cạnh nguyên chủ, ở chung với nhau thời gian dài thì sẽ phát hiện sự thay đổi khác thường của hắn, suy cho cùng thì Quân Hạo cũng không phải nguyên chủ, tính cách khác hoàn toàn nguyên chủ. Ngoại trừ Hàn Duệ ra hắn không muốn để bất cứ kẻ nào biết được hắn là người bên ngoài đoạt xá mà đến. Còn có bí mật về không gian, hắn cũng không muốn bị người khác phát giác. Hắn có quá nhiều bí mật, để người khác ở bên cạnh về lâu về dài sẽ bị hoài nghi, dù sao thì đồ trồng trong không gian đều có mang linh khí, mà những thứ có mang linh khí ở Đại lục Thương Lan đều rất quý giá. Cho nên, Quân Hạo đã đem khế bán mình trả lại cho bọn họ, để bọn họ trở thành người tự do.

Từ nhỏ đến lớn Quân Hạo đều tự chăm lo cho cuộc sống của mình, cho nên hắn cũng không quen có người hầu hạ, không có người hầu Quân Hạo và Hàn Duệ sống cùng nhau càng tự tại hơn.

Quân Hạo rửa mặt xong, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Bữa sáng nay Quân Hạo làm cháo gà, tiểu lung bao, xào hai đĩa thức ăn chay. Hàn Duệ thích ăn thịt, nhưng mà hiện tại thịt mà bọn họ ăn đều là thịt động vật bình thường, bên trong không có linh khí, tu giả ăn vào cũng chẳng có chỗ nào tốt, cho nên Quân Hạo muốn bắt một ít yêu thú về làm thịt cho Hàn Duệ ăn. Nhưng mà chiến lực của yêu thú so với tu sĩ cùng giai cao hơn, săn yêu thú không dễ khiến cho thịt yêu thú trở nên rất sang quý. Hiện tại trong tay Quân Hạo khá túng quẫn, thỉnh thoảng ăn một ít thì được nhưng muốn ăn mỗi ngày thì không nổi.

Quân Hạo nấu cơm xong, đang chuẩn bị gọi Hàn Duệ dậy thì đã thấy Hàn Duệ đi tới, nhìn thấy Hàn Duệ ôm bụng to đi tới, Quân Hạo nhanh chóng chạy qua đỡ hắn.

Thấy Quân Hạo cẩn thận như vậy, Hàn Duệ lắc lắc đầu, cười nói: “Quân Hạo, ngươi không cần đỡ ta, ta có phải người giấy đâu. Thân thể ta rất tốt, hài tử cũng rất ngoan, không náo loạn, cho nên ngươi không cần phải cẩn thận như vậy.”

“Chỉ là ta lo lắng thôi, cẩn thận một chút cũng không thiệt gì. Ngươi nói xem vì sao sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, những chuyện ngoài ý muốn chẳng phải đều phát sinh dưới những tình huống mà người ta cho rằng là không thể nào xảy ra được đó sao.” - Quân Hạo nói.

Hàn Duệ không muốn tiếp tục đề tài này nữa bèn nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi nấu cái gì đó, còn chưa vào đến cửa ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” - Hàn Duệ nghĩ thầm: Cơm Quân Hạo nấu đúng là ăn rất ngon, trước kia hắn không để ý đến chuyện ăn cơm lắm, hiện tại không ăn một bữa là lại thèm.

Nghe thấy Hàn Duệ hỏi hắn nấu gì, Quân Hạo nói: “Ta làm tiểu lung bao và cháo gà mà ngươi thích ăn nhất, ngoài ra còn xào hai đĩa rau xanh, đều là đồ trồng trong không gian, ngươi cũng ăn một chút đi, đừng chỉ ăn mỗi thịt.”

Hàn Duệ: “…” - Nói cứ như là hắn chỉ thích ăn mỗi thịt thôi ấy, trước kia hắn cũng không thích ăn thịt, chỉ là do Quân Hạo nấu ăn ngon mà thôi.

Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm thì nghe được tiếng đập cửa dồn dập, nói dễ nghe một chút thì là gõ cửa, nói khó nghe thì chính là phá cửa.

Quân Hạo cùng Hàn Duệ nhìn nhau, nghĩ thầm: Phiền toái tìm tới rồi. Hơn một tháng kể từ khi hắn đến nơi này, ngoại trừ lúc đầu gặp được hai người hầu và Hàn Duệ ra thì chưa từng thấy có người nào tìm tới đây, mà trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng có rất ít người tới tìm hắn. Trước kia nhị ca và tam ca còn thường xuyên đến tìm hắn, nhưng sau đó nhị ca cùng tam ca dọn ra ngoài sống, tiểu viện này của hắn ngay cả người hầu cũng không đến. Giờ có người đến thì chỉ có một loại tình huống đó chính là tới tìm phiền toái. Hơn một tháng đến nơi này cuộc sống của hắn đều sóng êm gió lặng, hắn đã quên mất còn có mấy cái phiền toái này.

Quân Hạo nhìn cháo nóng hôi hổi trong tay, có hơi không muốn bỏ xuống, nói: “Ài, ăn một bữa cơm cũng không yên, không biết là ai vừa mới sáng sớm đã tới làm phiền, đúng là không biết điều.”

Chỉ vừa mới nói được mấy câu mà cửa đã bị gõ đến sắp lung lay.

Hàn Duệ cũng đặt bát đũa xuống, cau mày nói: “Ngươi ra xem thử đi, cứ như này cũng không ăn cơm được, nếu cửa bị gõ hỏng thì còn phải sửa lại, hiện tại chúng ta không có nhiều tiền, giảm được chút nào thì giảm đi.” - Trước kia Hàn Duệ là thiếu gia của một đại gia tộc, trước nay chưa từng thiếu tiền, muốn mua cái gì sẽ có người theo sau trả tiền. Hiện tại phải tự lo cuộc sống mới biết được sự quan trọng của tiền bạc. Tuy rằng trước kia hắn sống rất thoải mái nhưng lại không tích góp tiền bạc, đến khi kết hôn, gia gia cho hắn ngân phiếu hắn lại không cầm, hiện tại trong người cũng chẳng có đồng nào. Quân Hạo thì lại càng không cần nhắc đến, quá nghèo. Bây giờ bọn họ ăn đồ ăn trong không gian trồng được nên cũng tiết kiệm được không ít tiền, nếu không đã sớm rơi vào khủng hoảng.

“Được rồi, để ta đi xem thử, ngươi ăn tiếp đi, đừng vì bọn họ mà ăn mất ngọn, ta đuổi bọn họ đi xong sẽ quay lại.” - Quân Hạo buông chén đũa, đứng lên đi ra ngoài mở cửa.