Bọn nhỏ không có việc gì khiến Quân Hạo an tâm rất nhiều, lúc này hắn lại bắt đầu lo lắng cho Hàn Duệ, hắn không quên hắn đưa Hàn Duệ đến không gian là để tìm Tiểu Bạch giúp Hàn Duệ xem thương. Nếu như Tiểu Bạch có thể nhìn ra được Hàn Duệ đang bị thương thì hẳn là cũng có thể có biện pháp chữa khỏi. Dù sao thì người ở tiên giới cũng có thực lực cao cường, kiến thức rộng rãi, nghĩ đến chuyện tìm được cách để chữa cho Hàn Duệ, Quân Hạo lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi có thể nhìn ra Hàn Duệ bị thương, vậy có cách nào chữa khỏi cho hắn không?” - Người ta thường nói, người nào yêu trước là người đó thua, chỉ cần nhìn Quân Hạo là có thể kiểm chứng, từ khi gặp được Hàn Duệ, tất cả những vững vàng bình tĩnh của hắn trước kia đều đã bị hắn vứt hết ra sau đầu. Giờ trông hắn giống như một thằng nhóc choai choai vậy, vì yêu mà dũng cảm tiến tới, ngay cả một thân tu luyện cũng chẳng thèm để ý, một lòng vì Hàn Duệ.
Tiểu Bạch nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Quân Hạo cũng chẳng muốn đả kích hắn, nó biết Quân Hạo là thê nô, nếu không chữa trị tốt cho Hàn Duệ hắn sẽ không tập trung tu luyện được, thậm chí còn có khả năng sẽ cùng Hàn Duệ làm một người thường. Tiểu Bạch nghĩ: Không vì người khác thì cũng phải vì chính mình mà chữa khỏi cho Hàn Duệ. Nếu Quân Hạo không tu luyện thì không thể phi thăng tiên giới, mà nó thì vẫn muốn về tiên giới. tuy đôi cha mẹ kia của nó chẳng đáng tin tẹo nào nhưng mà ai bảo nó là con của bọn họ chứ, nó vẫn rất nhớ bọn họ. Cũng chẳng biết bọn họ có nhớ nó không. Tiểu Bạch đoán, nhất định là bọn họ không thèm nhớ nó, trước kia phụ thân đều nói nó là bóng đèn, là con ghẻ, quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.
Tiểu Bạch dùng thần thức quét Hàn Duệ một chút, sau đó nói: “Kinh mạch của Hàn Duệ đứt thành từng khúc, đan điền bị hao tổn, đây không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần một viên Nắn hình bổ thiên đan là có thể chữa khỏi, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ, không để lại chút di chứng nào.” - Sau đó Tiểu Bạch lại dào dạt đắc ý nói: “Chẳng những không có di chứng mà còn có chỗ lợi, sau khi vết thương khỏi rồi thì kinh mạch và đan điền đều sẽ được mở rộng, đối với tu giả mà nói sẽ rất có lợi. Kinh mạch và đan điền mở rộng là có thể chứa được càng nhiều linh khí, các ngươi nghĩ thử xem, khi chiến đấu cùng với tu sĩ đồng cấp, ngươi có nhiều linh khí hơn đối thủ, linh khí của đối thủ hao hết rồi mà ngươi lại còn rất nhiều chẳng phải kết quả quá rõ ràng rồi sao, bọn họ nhất định sẽ bị ngươi đánh bại.”
Quân Hạo nói: “Vậy có thể nói là Hàn Duệ nhờ họa mà được phúc đúng không. Tiểu Bạch đúng là hiểu biết rất nhiều, đem so với ngươi thì ta đúng là quê mùa thật.” - Tiểu Bạch có biện pháp chữa khỏi cho Hàn Duệ, Quân Hạo cũng không hề bủn xỉn mà khen nó, hơn nữa còn tự hạ thấp bản thân để tôn lên cái sự bác học đa tài của nó. Vì Hàn Duệ, ngay cả hình tượng Quân Hạo cũng bỏ.
Nghe Quân Hạo nói vậy, tâm hư vinh của Tiểu Bạch lập tức phình to ra: “Đương nhiên, học thức của ta, một kẻ phàm phu tục tử như ngươi sao có thể so sánh được. Giờ ngươi đã biết sự lợi hại của bổn đại gia rồi chứ, nhất định là ngươi đã tích đức tám đời mới có được một khí linh như ta đó, sau này đối xử tốt với bổn đại gia chút, không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.”
Quân Hạo: “Nhất định rồi, ta biết ngươi không phải là hổ bình thường mà, nhất định ngươi là người có học thức nhất trong nhà.”
Tiểu Bạch: “Đúng vậy, đúng vậy, tộc nhân đều nói ta là thiên tài, chỉ đáng tiếc ta tuổi xuân mất sớm, ta vừa rời đi, tiên giới lại thiếu mất một thiên tài tuyệt thế.”
Hàn Duệ: “…” - Ta không quen bọn họ, hai tên này quá mất mặt.
Quân Hạo nịnh nọt tâng bốc Tiểu Bạch cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Tiểu Bạch, thế ngươi mau lấy Nắn hình bổ thiên đan ra đi, lấy ra sớm thì Hàn Duệ có thể khôi phục sớm một chút.” - Quân Hạo chờ không nổi nữa, hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khí phách phong hoa của Hàn Duệ.
Hàn Duệ cũng dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn Tiểu Bạch. Hắn vốn nghĩ rằng mình đã không còn thuốc chữa, đã từ bỏ hy vọng, hiện tại nghe nói có thể chữa khỏi, ngọn lửa hy vọng trong lòng Hàn Duệ lại cháy lên.
Nghe thấy Quân Hạo đòi mình Nắn hình bổ thiên đan, vẻ mặt đắc ý dào dạt của Tiểu Bạch lập tức trở nên suy sụp. Vừa rồi nó chỉ lo phô bày tài hoa của mình mà quên mất nó không có Nắn hình bổ thiên đan. Dù là ở tiên giới thì Nắn hình bổ thiên đan cũng là đan dược trân quý, không phải một ấu tể như nó có thể có được. Nó nhớ rằng lão cha mình có một viên, cha nó coi viên đan dược đó như bảo bối vậy, ngay cả nó cũng không cho xem, còn nói đan dược này là để cứu mạng. Nó cũng vì nghe lão cha nói mới biết được tác dụng của Nắn hình bổ thiên đan là để chữa trị đan điền và kinh mạch bị thương.
Nhìn vẻ mặt suy sụp của Tiểu Bạch, Quân Hạo có dự cảm không tốt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tiểu Bạch, chẳng lẽ ngươi không có loại đan dược này?” - Quân Hạo nghĩ thầm: Nếu như Tiểu Bạch không có thì hỏng rồi, vừa rồi hắn nhìn thấy khi Hàn Duệ nghe nói có thể chữa trị đan điền và linh mạch hai mắt đều sáng lên. Hiện tại cho hắn hy vọng, sau đó lại vì không có đan dược mà khiến hy vọng tan biến, đây chẳng phải là một sự đả kích đối với Hàn Duệ hay sao, cho dù tâm lý kiên cường thế nào thì cũng không thể chịu được.
Tiểu Bạch thấy hai mắt Quân Hạo phát ra hung quang, rụt rè nói: “Ta không có, loại đan dược này ở tiên giới cũng rất trân quý, nhưng mà…” - Tiểu Bạch tạm dừng một chút, lại cẩn thận nhìn Quân Hạo. Tiểu Bạch thầm nghĩ: Quân Hạo hai mắt lóe lóe hung quang như thế thật đáng sợ.
“Nhưng mà cái gì, mau nói.” - Quân Hạo sốt ruột nói, tên nhóc Tiểu Bạch này cứ đến thời khắc mấu chốt thì lại đứt gánh.
Hàn Duệ thấy Tiểu Bạch sợ sệt như vậy thì mau nói: “Quân Hạo, Tiểu Bạch còn nhỏ, ngươi đừng dọa nó, có chuyện gì thì từ từ nói, Tiểu Bạch cũng chỉ muốn giúp chúng ta thôi.”
Quân Hạo: “Nó đã 500 tuổi rồi mà còn nhỏ sao?”
Hàn Duệ: “…” - Nghĩ thầm: 500 tuổi không nhỏ, nhưng mà tuổi thọ của yêu thú rất dài, 500 tuổi thì vẫn là ấu tể, cho nên Tiểu Bạch cũng chỉ là hổ con thôi.
Tiểu Bạch: “…” - Nghĩ thầm: 500 thì ta cũng chỉ là ấu tể. Có điều nó không dám hô lên, chỉ dám hò hét trong lòng.
“Tiểu Bạch, nhưng mà cái gì vậy, ngươi mau nói đi.” - Quân Hạo cũng biết mình có hơi nóng, Tiểu Bạch có thể nói cho hắn biện pháp trị liệu đã là rất tốt rồi, hắn không thể không biết đủ, cho nên nhẹ giọng nói.
Tiểu Bạch lấy hết can đảm nói: “Ta không có, nhưng mà lão cha ta có một viên, ổng xem viên đan dược kia như bảo bối vậy, không cả cho ta xem.”
Quân Hạo: “Nói lão cha ngươi thì có ích lợi gì, ổng còn đang ở tiên giới mà.” - Quân Hạo nghĩ: Quả nhiên Tiểu Bạch không đáng tin, có nói cũng như không.
Hàn Duệ: “Quân Hạo, không nên trách Tiểu Bạch, có được tin tức đã là rất tốt rồi, ít nhất ta cũng biết được là thương thế của ta còn có thể trị, chỉ là hiện tại chúng ta không có đan dược mà thôi.” - Hàn Duệ không muốn vì mình mà Quân Hạo và Tiểu Bạch phát sinh mâu thuẫn, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mất mát của Quân Hạo. Đời này có một người đối tốt với hắn như vậy hắn đã thỏa mãn rồi.
Quân Hạo biết Hàn Duệ đang an ủi mình cho nên miễn cưỡng nói: “Ngươi nói đúng, có tin tức là tốt rồi, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được, để ngươi có thể tu luyện lại lần nữa.” - Vào thời khắc này, trong lòng Quân Hạo cảm thấy cực kỳ khát vọng sức mạnh, Quân Hạo nghĩ: Nếu như hắn có sức mạnh thì có thể dễ dàng tìm được dan dược, nếu như hắn là một luyện đan sư cường đại, cũng có thể vì Hàn Duệ mà luyện chế ra đan dược hắn muốn.
Ngày thứ hai sau khi đi đến tu luyện giới, Quân Hạo đã biết bản thân rất nhỏ bé, hắn nghĩ: Nếu như muốn sống tốt ở tu luyện giới thì phải có sức mạnh. Không có thực lực chỉ có thể giống như hiện tại, bó tay chẳng có cách nào, vì cuộc sống tốt đẹp sau này của lão bà và hài tử, hắn cần phải nỗ lực, hắn muốn trở thành chỗ dựa cho bọn họ, làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa.