Chương 105

Đã qua mấy ngày kể từ vụ việc Quân Đông Quân Nam bị bắt cóc, Quân Hạo và Hàn Duệ dẫn theo hai đứa nhỏ cùng với Tia Chớp rời khỏi thôn Mai Lâm, hiện tại bọn họ đang ở trên đường.

Quân Hạo mua một chiếc xe do tật phong mã kéo, xe ngựa không lớn nhưng một nhà mấy người bọn họ dùng như vậy là đủ. Bởi vì không vội vã lên đường cho nên tật phong mã mà Quân Hạo mua cấp bậc không cao, dù sao thì tật phong mã cấp bậc cao không phải chỉ có tiền là có thể mua được, những con tật phong mã cấp cao ấy đều bị các thế lực lớn nắm trong tay.

Ngày đó, sau khi Quân Hạo đem Trần Thiếu Vũ mang đi thì trực tiếp ném hắn vào chỗ của thực nhân ưng. Thực nhân ưng nhìn thấy đồ ăn từ trên trời rơi xuống, nào có đạo lý sẽ buông tha? Cho nên, Quân Hạo cứ ở đó, nhìn thực nhân ưng ăn sạch sẽ Trần Thiếu Vũ rồi mới rời đi, còn về tiếng kêu thê thảm của Trần Thiếu Vũ lúc đó, Quân Hạo tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.

Nhà Quân Hạo, thôn Mai Lâm.

“Tiểu Ninh, một nhà tứ đệ và nhị ca đã đi hơn mười ngày, ta nhớ bọn họ quá, không biết hiện tại đã đi đến đâu rồi.” - Quân Phàm ngồi trước bàn cơm, nuốt không trôi, nói. Một nhà Quân Hạo rời đi, nhị ca cũng đi nốt, nơi này chỉ còn lại hắn và Trương Ninh. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy đồ ăn mà mình thích nhất cũng chẳng còn hương vị gì.

“Bọn tứ đệ đi đến nơi nào thì ta không biết, nhưng ta biết nhất định bọn họ sẽ sống tốt hơn chúng ta nhiều. Còn nhị ca, ta nghĩ nhất định là hắn đến thành Ngọc Hoa theo đuổi nửa kia của hắn rồi.” - Trương Ninh buông chén đũa trong tay xuống, nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn ăn nữa thì ta dọn đây, dọn xong ta còn phải đến linh điền kiểm tra, không rảnh ở chỗ này mà nhìn ngươi thở ngắn than dài vậy đâu.”

“Ăn chứ, sao ta lại không muốn ăn được.” - Nghe Trương Ninh nói xong, Quân Phàm nhanh chóng lùa cơm vào miệng, chỉ sợ Trương Ninh dọn mất, hắn lúng ba lúng búng nói với Trương Ninh: “Ăn cơm xong ta sẽ đi cùng với ngươi, hiện tại chúng ta còn phải dựa vào số linh điền đó để kiếm cơm mà.”

“Nghe nói Trần Thiếu Vũ mất tích, thôn trưởng đã đi đến tất cả những chỗ mà Trần Thiếu Vũ thường xuyên đến tìm một lượt cũng không tìm được, hiện tại ông ta đã nôn nóng đến muốn phát điên rồi. Vận khí của thôn trưởng không tốt như tứ đệ, Quân Đông Quân Nam vừa mới lạc nửa ngày là đã tìm thấy, còn Trần Thiếu Vũ kia, nhiều ngày như vậy rồi ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Ta nói chứ, nhất định là Trần Thiếu Vũ kia đã bỏ trốn theo tên nào đó rồi.” - Quân Phàm vui sướиɠ khi người gặp họa nói, Trần Thiếu Vũ chẳng phải là kẻ tốt lành gì, hẳn là có thể làm ra loại chuyện như bỏ nhà trốn theo người ta đó, chỉ tội cho cha mẹ già nhà hắn thôi.

“Có lẽ thế, mà chuyện này cũng chẳng liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt cho ruộng nhà mình là được rồi.” - Trương Ninh phụ họa nói. Trương Ninh vẫn luôn cho rằng chuyện Trần Thiếu Vũ mất tích có liên quan đến Quân Hạo và Hàn Duệ, nói không chừng giờ người cũng chẳng còn nữa. Quân Hạo cũng không đề cập đến chuyện Quân Đông Quân Nam vì sao mất tích, nhưng hắn cảm thấy nhất định có dính líu đến Trần Thiếu Vũ.

Mà một nhà Quân Hạo trong miệng Quân Phàm hiện tại đang nấu cơm dã ngoại.

“Phụ thân, thịt ngươi nướng thơm quá à, khi nào mới ăn được vậy?” - Quân Nam ngồi bên cạnh Quân Hạo, hỏi. Mùi thịt nướng cứ luôn quanh quẩn bên mũi khiến nó rất muốn ăn.

Tia Chớp ghé vào bên cạnh Quân Nam, vung vẩy cái đuôi, hai con mắt to tròn không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay Quân Hạo như thể chỉ cần thịt vừa chín là nó sẽ xông lên đớp lấy một miếng vậy.

Quân Đông cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm thịt trong tay Quân Hạo, trong ánh mắt là sự mong chờ không thôi.

Thấy biểu hiện của bọn nó như vậy Quân Hạo không khỏi buồn cười, không thèm để ý đến bọn nó, chuyên tâm nướng thịt, trong lòng thầm nghĩ: Thịt này là hắn nướng cho lão bà ăn, không cho đứa nào hết.

Người một nhà cơm nước xong xuôi, lại bắt đầu lên đường. Quân Hạo không có điểm đến cụ thể, đi đi dừng dừng, cả một đường dẫn theo lão bà hài tử ăn uống chơi bời, gặp thành trấn thì đi vào nghỉ ngơi một chút, không gặp được thì ở bên ngoài dựng lều trại ngủ tạm một đêm.

Chỉ chớp mắt đã qua nửa năm, dọc theo đường đi, Quân Hạo đã bán ra không ít dược tề, kiếm về được một số tiền lớn. Bởi vì không thiếu dược tề, đẳng cấp của Quân Hạo cùng Hàn Duệ đều tăng lên, hiện tại Quân Hạo đã là luyện khí tầng tám, Hàn Duệ cũng đã lên đến luyện khí tầng sáu. Mà lúc này, Quân Đông Quân Nam cũng đã hơn ba tuổi, cũng cao lên không ít. Nửa năm này Tia Chớp cũng không chậm trễ việc tu luyện luyện thể quyết, móng vuốt của nó trở nên sắc bén, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều. Quân Hạo nghĩ, đã đến lúc giúp Tia Chớp thay đổi huyết mạch.

Sau khi Quân Hạo cùng Hàn Duệ thương lượng với nhau, hai người chuẩn bị đi đến dãy núi Vô Ngàn. Dãy núi Vô Ngàn là nơi sinh sống của tộc tử lôi khuyển, đều là loài khuyển giống Tia Chớp, huyết mạch gần, hơn nữa thiên phú của bọn chúng là tử lôi điện, cho nên Quân Hạo quyết định để Tia Chớp thay đổi huyết mạch với tử lôi khuyển, mà đây cũng chính là quyết định của Tia Chớp. Nó cảm thấy nó tên Tia Chớp cho nên phải dùng pháp thuật là tử lôi điện, như vậy mới có thể danh xứng với thực, cũng không làm nhục cái tên Tia Chớp của nó.

Dãy núi Vô Ngàn nằm trong cảnh nội của thành An Hoa, một thành thị cấp một. Thủy Nguyệt đế quốc có tổng cộng mười thành thị cấp một, mỗi một thành thị cấp một chưởng quản mười thành thị cấp hai, cho nên tổng cộng có một trăm thành thị cấp hai. Mỗi một thành thị cấp hai lại chưởng quản hai mươi thành thị cấp ba, tính ra có tổng cộng hai ngàn thành thị cấp ba. Những thành thị nhỏ và hương trấn bên dưới thì nhiều vô số kể, càng miễn bàn đến thôn. Những thành thị cấp một đều được thành lập xung quanh thành Nguyệt Tiên, thành thị cấp hai thành lập xung quanh thành thị cấp một, còn thành thị cấp ba thì rải rác khắp nơi bên ngoài thành thị cấp hai. Riêng thành Nguyệt Tiên chính là thành thị đặc cấp.

Thành Ngọc Hoa chính là thành thị cấp hai trực thuộc thành An Hoa. Một nhà Quân Hạo phải dùng nửa năm mới có thể đi đến thành An Hoa, từ đó có thể thấy được diện tích của Thủy Nguyệt đế quốc rộng lớn đến cỡ nào.

“Tiểu Duệ, chúng ta sắp đến thành An Hoa rồi.” - Quân Hạo nói với Hàn Duệ. Một đường này, tuy rằng bọn họ đi không nhanh nhưng cũng rất vất vả, có vài lần còn gặp phải bọn cướp, nhưng mà chưa cần Quân Hạo phải ra tay, đám cướp đã bị Hàn Duệ diệt sạch. Quân Hạo nghĩ: Qua nhiều năm như thế, hẳn là Hàn Duệ cũng bức bối lắm. Mỗi lần gặp phải bọn cướp Quân Hạo đều sẽ nhìn thấy hai mắt Hàn Duệ sáng ngời, tinh thần sáng láng.

“Chúng ta vào thành thôi, đi cả ngày đường, nhất định là bọn nhỏ cũng mệt mỏi lắm rồi.” - Hàn Duệ nhìn cổng thành, nói. Phía dưới cổng thành có một đội ngũ xếp hành thật dài, đều là những người muốn vào thành.

“Số người vào thành cũng nhiều thật đấy, đã sắp đến giữa trưa mà vẫn còn nhiều người xếp hàng như vậy.” - Quân Hạo xuống xe ngựa, nhìn một hàng dài trước mặt, cảm khái nói. Nhìn tường thành cao lớn hùng vĩ trước mặt, trong lòng hắn có hơi kích động.

Người xếp hàng phía trước nghe thấy Quân Hạo nói thì đáp lại hắn: “Dù sao thì nơi này cũng là thành thị cấp một, linh khí đầy đủ, điều kiện sinh hoạt tốt, những thành thị nhỏ khác không thể so sánh được. Hơn nữa thứ mà Thủy Nguyệt đế quốc không thiếu nhất chính là người, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người muốn chuyển đến nơi này sống. Mà ở chỗ này trụ lại, tiêu dùng cũng không nhỏ.” - Sau đó lại chỉ chỉ đám người dưới tường thành, nói với Quân Hạo: “Tiểu huynh đệ, ngươi thấy đám người kia không? Những người đó là vì không có tiền nên mới bị hộ vệ của thành chủ phủ đuổi ra đó.”

Quân Hạo nhìn theo hướng ngón tay người kia chỉ, thấy những người đó ăn mặc không tồi, hắn có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn cách ăn mặc thì thấy hoàn cảnh của bọn họ cũng không đến nỗi, vì sao lại bị đuổi ra vậy?”

“Nhìn bề ngoài thì có tác dụng gì chứ, trước kia những người đó cũng là tài chủ ở các thành thị nhỏ, có chút quần áo đẹp đẽ cũng là chuyện bình thường.” - Người kia đáp.

“Vậy vì sao bọn họ không trở về, trở về chỗ ở trước kia còn có thể làm một tài chủ, ở trong nhà to ăn bữa tiệc lớn, chẳng phải vẫn tốt hơn dựng lều trại ăn lương khô dưới tường thành sao?” - Quân Hạo tiếp tục hỏi.

“Vậy là ngươi không biết rồi. Ở dưới tường thành dựng lều trại không phải không mất phí, vẫn phải nộp tiền đó. Nhưng mà cho dù là dựng lều trại dưới tường thành của thành thị cấp một cũng là người của thành thị cấp một. Linh khí bên ngoài tường thành thành thị cấp một cũng nồng đậm hơn những thành thị nhỏ nhiều.” - Người kia đáp, nếu đổi lại là hắn, dù là dựng lều ở bên ngoài hắn cũng không trở về nơi ở trước kia, ở lại chỗ này tốc độ tu luyện rõ ràng nhanh hơn so với ở quê nhà rất nhiều.

Quân Hạo cảm khái: Ở thế giới lấy tu luyện làm đầu này, đúng là chẳng có gì quan trọng bằng linh khí.

“Tiểu huynh đệ, các ngươi muốn đến đây định cư hay chỉ ở tạm vài ngày?” - Người xếp hàng phía trước hỏi, hắn thấy Quân Hạo khí độ phi phàm, dáng vẻ đường đường, hẳn là một kẻ có tiền.

“Chúng ta vẫn chưa nghĩ kỹ, nghe ngươi nói thôi là ta đã không dám vào thành rồi. Còn chưa vào thành mà đã cảm thấy gánh nặng như núi đè lên vai vậy đấy, ta sợ là mình khiêng không nổi.” - Quân Hạo đùa giỡn đáp.

“Người trẻ tuổi ấy à, càng nhiều áp lực thì lại càng có động lực, chịu áp lực một hồi là thấy quen thôi.” - Người kia cổ vũ Quân Hạo, nói.

“Đại thúc, ngươi nói đùa rồi.” - Quân Hạo đáp, hắn chỉ sợ đè một hồi lại bị ép thành bánh có nhân. Có điều, Quân Hạo cảm thấy khả năng chịu áp lực của hắn vẫn rất tốt, hắn vẫn rất tin tưởng bản thân mình. Cho dù cả nhà bọn họ có ở lại nơi này cư trú hắn vẫn có thể lo được.

“Đại thúc, ngài đây là?” - Quân Hạo dò hỏi, hắn thấy đại thúc này chỉ có một mình, trên lưng còn mang theo một cái tay nải, không giống như người đến định cư mà giống đến thăm người thân hơn.

“Ta tới thăm nhi tử của ta, nhi tử của ta sống trong thành này.” - Đại thúc kiêu ngạo nói, sau đó lại khen con hắn một hồi.

Quân Hạo nghe, không ngừng gật đầu, cũng đáp lại đại thúc vài câu. Nói chuyện một hồi hắn đã thăm dò được không ít tin tức về thành An Hoa.

“Định cư hay là tạm trú?” - Thủ vệ cổng thành chẳng thèm ngẩng đầu lên, hỏi. Ngày nào cũng phải gặp rất nhiều người, nếu không phải nhân vật quan trọng gì thì ngay cả ngẩng đầu lên hắn cũng lười.

Quân Hạo nói: “Tạm trú.” - Hắn và Hàn Duệ đã thương lượng qua, quyết định tạm trú lại, sau này nhất định bọn họ sẽ còn đến những thành thị khác cho nên chỗ này chỉ là chỗ dừng chân tạm thời mà thôi.

“Mấy người?” - Thủ vệ phụ trách đăng ký hỏi.

“Hai người lớn, hai đứa trẻ và một con chó săn.” - Quân Hạo trả lời, không phải vì hắn thành thật mà là vì đã có thủ vệ đến tra xét nhân số.

“Mỗi người một vạn lượng bạc trắng, tổng cộng năm vạn lượng bạc trắng.” - Người phụ trách đăng ký nói.

“Hài tử và chó cũng là một vạn lượng bạc sao?” - Quân Hạo hỏi.

“Mau giao tiền, không có tiền thì biến qua một bên, lằng nhằng cái gì? Không biết thời gian là tiền bạc à? Ta còn phải vào thành ăn cơm trưa đấy.” - Người phía sau bất mãn nói với Quân Hạo.

Quân Hạo: “…” - Nghĩ thầm: Hắn như vầy là chọc cho người ta ghét rồi hả. Có điều, Quân Hạo cũng chẳng đem những lời người này nói để ở trong lòng, dù sao cũng tại hắn làm mất thời gian của người ta. Những người này đã xếp hàng đợi rất lâu, có nóng nảy một chút cũng có thể hiểu được.

Thực ra thì Quân Hạo không thiếu chút tiền này, nhưng hắn cảm thấy hài tử hẳn chỉ cần trả nửa giá, nhưng rõ ràng không phải như thế, thủ vệ người ta cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Cuối cùng, Quân Hạo đành phải bỏ ra năm vạn lượng ngân phiếu để vào thành. Sau khi vào thành, Quân Hạo tìm một tửu lâu, người một nhà ăn no uống đủ rồi mới bắt đầu tìm chỗ trọ lại.

Cuối cùng, Quân Hạo thuê một cái động phủ, mỗi ngày tốn một ngàn lượng bạc trắng. Tuy rằng giá cả đắt đỏ một chút nhưng linh khí bên trong nồng đậm, thích hợp cho việc tu luyện, một nhà năm người bọn họ ở lại cũng vừa đủ. Cứ như vậy, Quân Hạo cùng Hàn Duệ tạm thời dừng chân ở thành An Hoa.

----

Đổi map mới rồi bà con. Mong anh chị em ủng hộ nhiệt tình để mình có động lực ra chương mới nhanh hơn. Chúc mn đọc chuyện vui vẻ.