Chương 1: Xuyên qua

Quân Hạo dẫn theo một tiểu đội bảy bộ đội đặc chủng giả thành lính đánh thuê quốc tế làm nhiệm vụ vượt biên trở về, trên đường lại gặp phải hơn một trăm linh đánh thuê quốc tế phục kích, trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, tám người lùi đến biên giới rừng mưa nhiệt đới.

Ở rừng mưa nhiệt đới chạy liên tục một ngày một đêm, tám người vẫn không thoát khỏi truy binh phía sau, hiện tại đạn dược đã không còn, lại trải qua một ngày hai đêm không được nghỉ ngơi, thể lực đã hao hết, chỉ có thể dùng nghị lực ngoan cường để chống đỡ, trong lòng bọn họ chỉ có một mục tiêu, đó chính là chạy đến biên giới. Chỉ cần có thể hội hợp với bộ đội ở biên giới, bọn họ sẽ được an toàn, còn nếu cứ ở ngoài biên giới, bọn họ sẽ phải tự dựa vào chính mình tác chiến.

“Sơn Tử, còn bao xa nữa thì đến biên giới?” - Quân Hạo vừa chạy vừa hỏi, dù có nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến tốc độ chạy của hắn.

“Còn một trăm km nữa, bên trên nói chúng ta cố gắng thêm mười phút nữa, bộ đội chi viện ngụy trang thành lính đánh thuê quốc tế đã rời biên giới, đang chạy về phía chúng ta.” - Sơn Tử trả lời, chỉ cần bọn họ có thể hội hợp với bộ đội chi viện, được nạp thêm đạn dược là có thể thoát khỏi truy binh phía sau, thậm chí là tiêu diệt được bọn chúng.

Quân Hạo nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, thầm nghĩ: Đã không còn kịp nữa rồi, quân địch đang cách bọn họ càng lúc càng gần.

“Các cậu nhanh chóng lùi lại, tôi sẽ ở phía sau cản bọn chúng.” - Quân Hạo nói, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định. Trong suốt quá trình làm nhiệm vụ, cho dù gặp phải tình huống như thế nào, Quân Hạo đều bình tĩnh, vững vàng, chỉ có như vậy mới có thể đưa ra quyết định chính xác nhất dù cho hoàn cảnh có thay đổi ra sao.

“Đội trưởng, chúng tôi không đi, chúng tôi sẽ cùng anh chiến đấu.” - Bảy đội viên trăm miệng một lời nói, bọn họ hiểu, trong hoàn cảnh hiện tại, người ở lại cản đường căn bản không có khả năng sống sót, đội trưởng muốn dùng mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho bọn họ. Hiện tại, cái bọn họ thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần có người cản đường địch nhân một chút, bọn họ có thể hội hợp cùng với bộ đội chi viện. Chỉ có điều, nếu dùng tính mạng của đội trưởng để đổi lấy thời gian, bọn họ thà rằng cùng đội trưởng kề vai chiến đấu.

“Lui lại, đây là mệnh lệnh!” - Quân Hạo nghiêm túc nói - “Chẳng lẽ các cậu muốn cãi lại quân lệnh sao? Lui lại.”

“Vâng.” - Bọn họ là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức, cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng thì bọn họ cũng sẽ nhảy. Bảy người đem hết số đạn dược còn thừa lại trên người mình đưa cho Quân Hạo, bọn họ hy vọng đội trường có thể kiên trì chống đỡ được thêm một hồi. Bọn họ không nỡ, nhìn Quân Hạo một lần cuối, sau đó toàn đội cùng nhau chạy thẳng về phía rừng rậm phía trước, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Quân Hạo.

“Hẹn gặp lại, các chiến hữu của tôi, hy vọng tôi còn có cơ hội gặp lại các cậu.” - Quân Hạo nói với bảy bóng dáng đã biến mất kia, nếu đã lựa chọn ở lại, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hy sinh.

Hắn thu hồi số đạn dược mà các chiến hữu lưu lại, nhanh chóng tìm một công sự che chắn, giấu mình vào trong đó, chuẩn bị chiến đấu, chưa đến thời khắc cuối cùng hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ tính mạng của chính mình.

Vừa mới nấp xong, quân địch đã đuổi tới, Quân Hạo cùng địch nhân chính diện giao tranh. Hỏa lực của bọn chúng vô cùng mạnh mẽ, chỉ mới qua một hồi đấu súng, trên người Quân Hạo đã trúng đạn, cho dù hắn có là binh vương thì cũng không thể lấy một địch trăm.

Quân Hạo nỗ lực chống đỡ, hắn chỉ muốn giúp chiến hữu kéo thêm được chút thời gian, để bọn họ có thể chạy xa hơn một chút. Trên người Quân Hạo trúng đạn, máu tươi nhiễm đỏ lớp áo ngụy trang của hắn, bởi vì mất máu quá nhiều, hắn cảm thấy thân thể mình càng lúc càng lạnh, trước mắt hoa lên. Quân Hạo biết mình đã không còn nhiều thời gian nữa, bắn ra viên đạn cuối cùng, hắn vô lực, tê liệt ngã xuống đất.

Máu của hắn nhiễm đỏ lá khô trên mặt đất, xuyên qua tầng tầng lá cây nhìn về phía bầu trời, trời xanh như thế, đáng tiếc, hắn đã không còn cơ hội để nhìn nữa rồi.

Quân Hạo nghĩ lại một đời ngắn ngủi của mình, vừa sinh ra đã bị cha mẹ ném ở cửa cô nhi viện, ở cô nhi viện lớn lên, hắn không biết thân nhân của mình là ai. Hắn đã từng khát vọng có được tình thân, chỉ là, càng lớn, khát vọng đối với cha mẹ lại càng phai nhạt.

Năm mười tám tuổi hắn thi đậu trường quân đội, hai mươi hai tuổi vào bộ đội, ở trong quân ngẩn ngơ cũng được mười năm. Trước khi thực hiện nhiệm vụ lần này, hắn đã xin xuất ngũ, hắn nghĩ kỹ rồi, sau khi xuất ngũ về sẽ làm buôn bán nhỏ, tìm một người yêu, hai người sẽ cùng nhau kinh doanh, vun đắp cho ngôi nhà nhỏ của mình.

Quân Hạo trưởng thành vừa đẹp trai vừa cao vừa ngầu, lại còn là quân nhân, có công việc ổn định, cũng có không ít người giới thiệu đối tượng cho hắn, chỉ có điều đều bị hắn từ chối hết. Nguyên nhân chính chính là hắn thích người đồng giới, điều này hắn phát hiện từ khi còn học ở trường quân đội. Vì là trời sinh, không thể thay đổi được cho nên sau khi giãy dụa một hồi, hắn đành chấp nhận sự thật.

Quân Hạo vô lực nằm trên mặt đất, hắn nghĩ cơ hội tìm được người yêu của mình tan thành mây khói rồi, hắn cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần mất đi, càng ngày càng bất lực. Từ khi bắt đầu mặc bộ quân trang này lên người, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào, được chết ở trên chiến trường chính là nơi về tốt nhất của quân nhân bọn họ, cũng là chốn về tốt nhất của Quân Hạo.

Gắng hết sức nâng tay lên, lôi cái bình hồ lô vẫn luôn đeo trên cổ ra, từ khi còn nhỏ, chiếc bình hồ lô không biết làm từ loại gỗ gì này đã có trên người Quân Hạo. Sau khi tham gia quân ngũ hắn đã cất nó đi, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ hắn đều sẽ đeo hồ lô gỗ này trên người, nó tựa như một phần cơ thể hắn vậy, không đem theo sẽ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó. Hắn cầm lấy hồ lô gỗ, đặt ở trước mặt mình, nhìn qua, có chút không bỏ được, hồ lô gỗ đã cùng hắn lớn lên, hiện tại hắn muốn mang theo nó rời khỏi thế giới này.

Quân Hạo nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn đã bị quân địch bao vây. Nhìn quân địch càng lúc càng tới gần, Quân Hạo cố gắng kéo khóe miệng, không phát ra nổi thanh âm nói: “Vĩnh biệt, những người anh em của tôi. Vĩnh biệt tổ quốc mà tôi kính yêu.”

Quân Hạo nghiêng đầu, dùng miệng kéo kíp nổ lựu đạn treo trước ngực, trông thấy hành động của Quân Hạo, quân địch lập tức lùi lại phía sau, chỉ có điều đã chậm, chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, toàn bộ quân địch ở gần Quân Hạo đều cùng hắn đồng quy vu tận.

---

Thành Ngọc Hoa, Đại lục Thương Lan.

Quân gia là một trong năm đại gia tộc đứng đầu Thành Ngọc Hoa, tại một khu nhà nhỏ hẻo lánh sâu trong đại trạch Quân gia, có hai người hầu đang khe khẽ nói nhỏ.

Người hầu mặt tròn nói: “Thiếu gia đã hôn mê một ngày một đêm rồi, vì sao còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.”

Một người hầu khác nói: “Đừng nói linh tinh, họa từ miệng mà ra đó, thiếu gia là người tốt nhất định sẽ được phù hộ, đương nhiên sẽ tỉnh lại.”

Người hầu mặt tròn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai mới vỗ vỗ ngực nghĩ thầm: Chỗ hẻo lánh như này thì làm gì có ai tới chứ. Ngày hôm qua sau khi thiếu gia bị đưa về, chẳng có một ai thèm tới, ngay cả đại phu cũng không mời. Hắn tới chỗ này làm việc giống như bị sung quân vậy, chủ nhân không được sủng, người hầu như bọn họ cũng chẳng có địa vị gì.

Quân Hạo nằm ở trên giường, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, dựa vào giường. Những thứ nhìn thấy trong tầm mắt đều là đồ mà hắn không quen thuộc, thông qua việc dung hợp với linh hồn của nguyên chủ, hắn cũng tiếp thu được ký ức của người kia.

Sau khi vụ nổ qua đi, hắn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng mà không ngờ rằng linh hồn của hắn lại tỉnh lại trong khối thân thể này. Lúc ấy, hắn thực sự khϊếp sợ. Khi tỉnh lại, linh hồn của nguyên chủ rất suy yếu, vẫn chưa tiêu tán hết, nguyên chủ nói rằng hắn không sống nổi nữa, linh hồn của hắn không được đầy đủ, không thể vào luân hồi, hy vọng rằng Quân Hạo có thể dung hợp với linh hồn của hắn, để hắn dùng một loại hình thức khác mà tồn tại. Linh hồn của Quân Hạo xuyên qua không gian, chẳng những không yếu đi mà ngược lại càng ngưng thật. Quân Hạo đồng ý với lời thỉnh cầu của nguyên chủ, dễ như trở bàn tay mà dung hợp với linh hồn nguyên chủ, dung hợp xong, lình hồn của hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tuy rằng dung hợp với linh hồn của nguyên chủ, nhưng linh hồn mới sinh ra này vẫn lấy Quân Hạo làm chủ, ý thức của nguyên chủ tan hết, chỉ để lại ký ức.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, Quân Hạo biết được rằng nguyên chủ cũng tên là Quân Hạo, năm nay 16 tuổi, là con thứ tư của của Quân Diệc Trăn, con trai thứ hai của gia chủ Quân gia, Quân Chấn Thiên. Quân Diệc Trăn năm nay 45 tuổi, tu vi luyện khí sáu tầng. Quân Diệc Trăn có ba phu nhân, hai vị thị quân, đương gia chủ mẫu có ba đứa con, lão đại là Quân Dật, năm nay 25 tuổi, đang cầu học ở bên ngoài, đã cưới vợ sinh con. Lão nhị là nữ nhi, tên Quân Tuyết, đã xuất giá. Người nhỏ nhất năm nay 14 tuổi, là lão ngũ. Nhị phu nhân sinh được hai nhi tử, lão nhị là Quân Triệt 24 tuổi, lão tam là Quân Phàm 18 tuổi. Quân Hạo là lão tứ, do tam thị quân sinh ra. Tứ phu nhân chỉ sinh được một nữ nhi tên là Quân Hà, năm nay 14 tuổi. Ngũ thị quân sinh được một song nhi, năm nay lên 8, tên là Quân Vũ.

Quân gia là một gia tộc lớn, Quân Chấn Thiên có ba nhi tử, hai song nhi, ba nữ nhi, cả gia đình có mấy chục người. Tục ngữ nói, người nhiều thì nhiều thị phi. Khi nguyên chủ lên 6 tuổi, lúc trắc nghiệm tư chất có thể hiện ra thiên phú tu luyện, thế nhưng lại là ngũ linh căn, thiên phú cực kỳ kém. Mẫu phụ của nguyên chủ chỉ là xuất thân bình dân, không có nhà ngoại cường đại ở phía sau, hơn nữa lúc hắn lên 4 tuổi mẫu phụ cũng đã qua đời, không có mẫu phụ che chở, cuộc sống của nguyên chủ ở Quân gia cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thiên phú tu luyện của nguyên chủ kém, dùng thời gian mười năm mới tu được đến luyện khí tầng một. Quân gia người đông, có rất nhiều đệ tử kiệt xuất, bọn họ chắc chắn sẽ không dùng tài nguyên tu luyện trân quý lãng phí dùng lên loại người tu luyện kém cỏi như nguyên chủ. Tiền tiêu một tháng vốn đã không nhiều nhặn gì của nguyên chủ càng ngày lại càng giảm, hiện tại mỗi tháng chỉ còn mỗi hai lượng bạc.

Nếu muốn tu luyện, nguyên chủ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn thường xuyên ra vào rừng Lam Ô ở ngoại thành hái thuốc, săn bắt yêu thú cấp thấp để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Lần này nguyên chủ bị thương là bởi vì người mà một năm trước hắn đem lòng yêu thích, nhị tiểu thư Lưu gia, Lưu Uyển. Lưu Uyển lớn lên xinh đẹp, thiên phú tu luyện cũng vô cùng tốt, Lưu gia lại là một trong năm đại gia tộc đứng đầu của Thành Ngọc Hoa, một thiên chi kiêu nữ như vậy tất nhiên sẽ chướng mắt loại tu sĩ tu luyện kém cỏi như nguyên chủ.

Cũng chẳng biết nguyên chủ ăn phải bùa mê thuốc lú gì, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt hết lên người Lưu Uyển, ngay cả việc tu luyện cũng bỏ bê, một lòng theo đuổi Lưu Uyển. Lần này hắn bị thương cũng là vì nghe nói Lưu Uyển cần một loại linh dược để thăng cấp cho nên nguyên chủ mới vào rừng Lam Ô để tìm cho nàng, dược không tìm được nhưng người thì lại bị thương nặng, trốn ra khỏi rừng rậm.

Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ ở trong rừng dùng linh hồn lực công kích yêu thú, ngay cả yêu thú trông như thế nào cũng chưa thấy rõ hắn đã bị tiếng kêu của yêu thú chấn cho trọng thương, sau khi chạy ra khỏi rừng rậm thì được đệ tử Quân gia ra ngoài rèn luyện đưa về nhà.

Theo suy nghĩ của Quân Hạo, nguyên chủ thích Lưu Uyển không sai, nhưng cái sai chính là hắn không nhìn rõ được sực thật rằng, ở một nơi lấy thực lực làm đầu như đại lục Thương Lan, không có thực lực sẽ vĩnh viên không theo đuổi được người mà mình muốn theo đuổi.

Ở trong mắt người khác, nguyên chủ có thể là một người nam nhân tốt si tình, vì người mà mình yêu có thể không cần đến cả tính mạng. Nhưng ở trong mắt Quân Hạo, nguyên chủ chính là một thằng tồi, trong lúc lão bà của mình mang thai còn vì nữ nhân khác liều mạng, đây là một loại biểu hiện của sự vô trách nhiệm, nếu không thích người ta vì sao còn cưới về.

Nửa năm trước, nguyên chủ đã cưới một song nhi làm chính quân, hơn nữa còn viên phòng với song nhi kia, hiện tại song nhi kia đã mang thai sáu tháng, vì nguyên chủ không thích song nhi cho nên cũng không thích đứa nhỏ mà song nhi kia đang mang thai.

--------

Vì bộ này có người edit trước 6 chương và bỏ rất lâu, giờ mình mới bắt đầu làm nên để đồng bộ văn phong mình sẽ edit lại 6 chương đầu này dần, nếu đọc thấy cách edit khác nhau thì mn thông cảm nhé.