Khuôn mặt đại thái thái toát lên vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt, mẹ sẽ bố trí ổn thỏa, sai người mang thư đến cho Thư Ngạn, qua vài ngày nữa sẽ đi Thượng Hải?”
“Vâng!” Tần Du trả lời đại thái thái, cô lại nhớ ra một điều gì đó: “Mẹ, mấy ngày nay con để thợ may trong nhà sửa lại vài bộ váy, hôm nay đã bị mẹ ba nói rồi.”
“Mẹ ba của con chính là người có tính khí nóng nảy.” Thái thái có thể trấn trụ được tam di nương, có điều phần lớn bà đều nhẫn nhịn vị thϊếp này của lão gia.
“Con không phải nói mẹ ba, con là nói đến thợ may, có điều là ba cái váy eo , tại sao lại nói con chiếm quá nhiều thời gian? Hoặc là thợ may lười biếng, hoặc là phụ nữ trong nhà may quá nhiều quần áo.”
Đại thái thái vỗ cánh tay cô: “Mẹ biết, đây đều là những chuyện nhỏ nhặt. Con vẫn còn phải học cách rộng lượng, có một số việc mở một mắt nhắm một mắt mới được.”
Tần Du biết đây là cách sống sinh tồn của đại thái thái, chỉ có như vậy cả nhà thái thái mới có thể cùng nhau sinh sống, Tần Du lại không muốn như vậy.
Mấy ngày tiếp theo Tần Du dọn phòng cho ngũ di thái sắp đến, tạm thời cô vào ở chỗ của đại thái thái.
Cô chuyển tất cả của hồi môn đến nhà kho của Đại thái thái, đưa chìa khóa cho đại thái thái: “Mẹ, chìa khóa con đưa cho mẹ.”
“Nhã Vận, bên cạnh con không có ai chu đáo cả. Hay là đưa Vân Nhi sang đó nhé.”
“Mẹ, mẹ cũng biết vốn Thư Ngạn đã bài xích cuộc hôn nhân này, nếu con dẫn theo nha hoàn sang bên đó nữa, chẳng khác nào áp đặt hai người xa lạ trong cuộc sống của anh ấy.”
Dẫn người làm đi theo, chẳng khác nào dẫn theo một tai mắt rằng cô và Tống Thư Ngạn sẽ ly hôn, người làm chỉ cần gửi một bức thư về thì vợ chồng nhà họ Tống sẽ để cho con trai làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, hơn nữa dẫn theo người làm chi bằng mang theo vàng thỏi, phiếu gửi tiền có lợi nhất. Một phần vàng thỏi và phiếu gửi tiền mẹ Tần cho Tần tiểu thư, được gửi ở ngân hàng tư nhân của nhà họ Phó có thể trao đổi trên toàn quốc, và phần còn lại được gửi ở một ngân hàng Anh có thực lực hùng hậu mở ở Thượng Hải.
Nghe những lời này, Đại thái thái càng thêm cảm thấy cô con dâu này hiểu chuyện, đều tại con trai nhà mình bị mê muội đầu óc trước sự tự do yêu đương, tự do hôn nhân gì đó bên ngoài. Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống phải là người có tri thức hiểu lễ nghĩa như Nhã Vận.
Trong khi mẹ chồng và con dâu đang nói chuyện, thì Tam di thái đi vào: “Đại tỷ, chị đuổi thợ may Lý đi rồi, bộ sườn xám của em phải làm sao.”
Đại thái thái bị bà ta đột ngột đi vào quấy rầy nên có chút không vui: “Đã cho người đi tìm thợ may, đợi mười ngày nửa tháng sẽ đến, nếu em đợi không kịp thì có thể vào thành phố tìm thợ may.”
“Một thợ may xa lạ làm sao may được sườn xám đẹp, đặc biệt là phần nách, nếu may không đẹp, may xong phải sửa lại nữa, em không biết liệu mình có thể mặc nó vào mùa xuân này không.”
Tam di thái phàn nàn. Hiếm khi lão gia trở về, có lẽ sẽ ở nhà vài tháng, đợi nửa tháng mới tìm được thợ may, nếu may không đẹp nữa, nghĩ thôi Tam di thái đã thấy buồn phiền.
“Vậy em muốn như thế nào?”
“Mời thợ may Lý trở lại, may xong giúp em bộ sườn xám này rồi hẵng đi.”
Lần này đại thái thái đen mặt, đã bảo người ta đi còn gọi người ta trở về, giọng nói của bà ấy mang theo tức giận: “Không có lý này.”