Tần Du không biết nguyên chủ có bằng lòng tha thứ hay không, theo qua điểm cá nhân của cô, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại muốn không chút khúc mắc mà ở bên nhau sinh con, cô chỉ có thể trừng lớn mắt hỏi một câu: “Cái này cũng có thể sao?”
Tuy nói thanh quan liêm khó chia việc nhà, nhưng mỗi người đều đứng ở lập trường riêng, với tư cách là Tần Du, người đã xuyên không và kế thừa thân phận nguyên chủ, cô phải đặt mình vào vị trí của nguyên chủ để nhìn nhận vấn đề.
Vì vậy từ góc nhìn thứ ba, Tần Du có thể hiểu cách làm của Tống Thư Ngạn. Nếu đổi thành chính mình, cô đã ba lần bốn lượt nói không muốn bị sắp đặt hôn nhân, cha mẹ thậm chí lừa cô trở về, ép buộc cô bái đường, chính mình cũng không đồng ý. Cho dù ba mẹ nguyên chủ có chết, cô không về chịu tang, cũng không thể trách đối phương, người trong nhà này dựa vào cái gì muốn mình cùng họ chơi trò này?
Có thể thông cảm cho nhau nhưng không có nghĩa là có thể hòa thuận với nhau, sau tất cả mặc dù bên kia không moi tim móc thận nguyên chủ nhưng trong lúc nguyên chủ cần sự ủng hộ nhất, anh ta lại không xuất hiện. Nếu đã như thế, theo một câu thơ nổi tiếng của kiếp trước: Phụ nữ mà không có đàn ông thì cũng giống như một chú cá mà không có xe đạp.*
*Để chỉ cả hai đều không liên quan đến nhau nên có cũng được mà không có cũng không sao.
Nghĩ đến đây, Tần Du nói với đại thái thái: “Con hiểu rồi, con không trách anh ấy.”
“Đứa bé ngoan, con hiểu chuyện như thế này, trái lại khiến lòng mẹ rất áy náy.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Con với mẹ con đã nói không biết bao nhiêu lần. Nói mẹ và ba đều giữ lời hứa, không bởi vì nhà họ Tần suy tàn mà hủy hôn, đã là điều rất khó có được.”
Cho dù mấy ngày nay, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng của Tống lão gia, chắc chắn cho rằng con trai chuyện bé xé ra to, vợ là dùng để thích hay sao? Vợ là dùng để lo chuyện trong nhà. Bên ngoài gặp được cô gái mình thích, lấy từng người từng người một, mập ốm cao thấp, muốn hình dáng gì chẳng lẽ không có?
Nhưng đúng là hai vợ chồng nhà họ Tống đã giữ lời hứa.
Đại thái thái nhìn cô: “Nhã Vận, mặc kệ nói thế nào, con luôn luôn là vợ của Thư Ngạn, đàn ông là thép, đàn bà là nước, nó không chịu trở về là không biết con tốt thế nào. Mẹ đang nghĩ về việc đưa con đi Thượng Hải, con với nó trở thành vợ chồng thực sự, có con cái, đó mới chính là chỗ dựa suốt đời. Bây giờ có thể so với các con, lão nhị đã sinh trước cháu trai cả, nhưng chỉ cần có mẹ ở đây, chuyện này cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu như Thư Ngạn cưới người phụ nữ khác ở bên ngoài, lại mang thai trước con, vậy cuộc sống sau này của con sẽ càng khó khăn hơn. Mặc kệ nói thế nào, con trai cả của Thư Ngạn bắt buộc phải do con sinh ra.”
Đại thái thái dùng kinh nghiệm đã trải qua dạy cho cô, là một người phụ nữ đứng sau đại trạch, đại thái thái cũng sống coi như là sáng suốt, có con trai ở đằng sau, lão gia một phòng, bà một phòng cũng không hề gợn sóng.
Là người của một trăm năm sau, Tần Du có thể hiểu quan điểm của đại thái thái, nhưng cũng không có cách nào đồng ý với điều này, có điều những lời bà nói có chút động trúng nội tâm cô, đó chính là đi Thượng Hải.
Đến Thượng Hải gặp mặt Tống Thư Ngạn, nếu đã không muốn ở bên nhau vậy thì chính là chia tay mà không có cảm giác khó khăn. Dù sao thì bản thân cũng có tiền, nếu Thượng Hải không đủ thuận tiện, cô sẽ mua vé đến Mỹ hoặc Châu Âu.
“Mẹ, con nghe theo mẹ.” Tần Du ngoan ngoãn đồng ý.