Hai người này sợ Tần Du không biết, còn nói tiền căn hậu quả cho Tần Du. Nghe nói lúc ấy người em họ này tới để nhờ vả Trần Lục tiểu thư, thế rồi Trần Lục tiểu thư tốt bụng chứa chấp cô ta. Ai ngờ ở nhờ không được bao lâu, thì chồng nɠɵạı ŧìиɧ với người em họ này.ở bên ngoài nói vợ mình là mù cưới câm gả, không có tình cảm, hơn nữa còn có tư tưởng phong kiến độc hại, hai người không cách nào sống nổi.
Buộc vợ ly hôn, con cái thì ném cho vợ, cũng coi là kẻ có tình thì cuối cùng vẫn về với nhau.
Sau đó bị ông hai nhà họ Hạng biết được, ông hai tức giận đến mức cắt luôn nguồn cung của Hạng tiên sinh, buộc hai người phải ly hôn.
Đã không phải con rể, Trần gia cũng sẽ không hơi đâu trợ giúp cái loại con rể cũ này. Con rể cũ làm ăn buôn bán gì cũng không thành, hai năm này đã tiêu sạch vốn liếng. Hơn nữa vị Hạng tiên sinh này còn bị nghiện thuốc phiện, cả vị phu nhân Hạng này cũng nghiện thuốc, lại không có tiền, thời gian này coi như khó khăn.
Còn Trần Lục tiểu thư đó, dưới sự giúp đỡ của đại tiểu thư, làm đại diện cho một nhãn hiệu hoá chất gia dụng, hiện tại làm ăn rất khá.
Hai đứa nhỏ này thực sự rất là tám chuyện, vừa mua vải vừa tám sạch sành sanh về kiếp trước kiếp này của người ta. Cô gái Phó Gia Ninh này còn không quên thổn thức: “Chẳng có mấy người là thái thái chính thức có thể ra đi giống như chị Lục đâu, phần lớn đều thê thảm, như Hồ nhị công tử học cùng trường với anh tớ đây này, vợ đầu của anh ta mới gọi là thảm, bị chọc cho tức chết.”
Tần Du nghe đến đó, nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Vừa rồi trên lầu nghe em nói cái gì mà anh Thư Ngạn, đồ nhà quê ở nông thôn? Có phải giống với người mà các em nói không?”
Phó Gia Ninh nhất thời yên lặng, sau đó hơi dừng lại, cô ấy sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Anh Thư Ngạn lúc bắt đầu đã nói rất rõ ràng với chú và dì, anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện một cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn, mà do chú Tống và dì lừa anh ấy về nhà bắt anh ấy kết hôn, anh ấy và cùng bọn họ không hề giống nhau.”
Cô gái nhỏ khi đυ.ng đến chuyện của người khác thì tam quan vẫn rất ngay thẳng, đến phiên cô ấy thích Tống Thư Ngạn, coi như toàn lực ủng hộ Tống Thư Ngạn, đó là tiêu chuẩn kép.
Thấy Tần Du không tin, cô gái nhỏ còn thề son sắt nói: “Chị à, chị phải tin em, anh Thư Ngạn không phải loại người như vậy.”
“Chị tin hay không thì có liên quan gì đâu? Mấu chốt là em đánh giá gì về anh ấy. Được rồi! Chị đã mua xong, gặp lại sau!”
Đưa mắt nhìn Tần Du rời đi, Phó Gia Ninh nghĩ lại mấy lời mình mới nói vừa rồi, cô ấy rất thích chị gái xinh đẹp lại ưu nhã còn rất dễ gần này, vừa rồi trong lời nói của chị gái có vẻ chị ấy cũng rất chán ghét cái loại đàn ông không chịu trách nhiệm. Rõ ràng anh Thư Ngạn xác thực không làm sai, tại sao khi mình tranh luận vì anh Thư Ngạn lại cảm thấy mình “tốt bụng ghê cơ”?
Tần Du không quan tâm đến những lo lắng của cô gái nhỏ, cô ngồi xe kéo rời đi. Vân Hải, Mai Ngọc đi tới cầm túi lớn túi nhỏ trong tay cô: “Tiểu thư Tần, chúng tôi vừa mới nhận được điện thoại của cửa hàng tây Minh Thái, nói là tìm cô.”
“Người ta để lại phương thức liên lạc sao?”
“Có ạ. Ở trên khay trà phòng khách của cô, cô có thể gọi từ bốt điện thoại trên tầng của cô. Tôi sẽ đưa cô trở về phòng và chỉ chỗ của nó cho cô.”
“Được.”