“Được rồi, bây giờ chưa có mà tôi lại muốn bởi, chỉ có thể lấy cái này thôi.” Tần Du cười, nhận đồ bơi, cười nói với hai cái cô gái: “Tôi đi trước, gặp lại sau!”
Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đi về phía cầu thang: “Không biết vị này là thiên kim nhà nào mà có phong thái như vậy.”
“Nghe khẩu âm khi nói chuyện của cô ấy, cũng không giống như người ở tỉnh ngoài đến đây.”
“Nhưng tớ thật sự không nhớ rõ ở bến Thượng Hải có vị tiểu thư nào như này cả. Nếu có, cô ấy sẽ không lặng lẽ vô danh như vậy chứ?”
“Có lẽ là vừa mới du học trở về?”
“Cũng có thể là vậy.”
Nhân viên bán hàng gói lại quần áo và vợt tennis. Phó Gia Ninh nhận lấy cái túi: “Đi thôi! Đi xem xem.”
Phó Gia Ninh lên tầng ba mua cho cha cô ấy một cái tẩu hút thuốc, lại chọn cho anh trai một chiếc cà vạt, rồi lại vòng lên tầng hai muốn xem xem có gì tốt để mua cho mẹ. Lúc lên tầng hai, cô ấy lại thấy vị tiểu thư vừa rồi đề nghị cô ấy phối hợp với chiếc thắt lưng kia, đang nói gì đó với thợ may trong tiệm may vá.
Đồ Tần Du mang tới phần lớn là sườn xám và váy có áo khoác ngoài, cô nhìn một vòng, quần áo may sẵn hoặc đặt may theo yêu cầu ở đây phần lớn đều là váy, cô muốn mấy cái quần, đang với phó thợ may kiểu dáng mình muốn, kiểu quần khác với quần áo trên phố cho nên phải tốn chút công sức.
Trông thấy cô đang nói chuyện, Phó Gia Ninh cùng chị em Dư Tú Thanh của cô ấy đi tới. Dư Tú Thanh thấy Tần Du đang vẽ chiếc quần lên một tờ giấy.
Dư Tú Thanh nói: “Chị ơi, quần dài không trang nhã, thường là người hầu trong nhà mặc!”
Tần Du quay đầu nhìn cô gái nhỏ cao gầy kia, lời cô ta nói hoàn toàn có lý. Kiếp trước, trong các bộ phim thời dân quốc, các thiếu phu nhân nhà có tiền rất ít khi thấy mắc quần, hơn nữa trong ký ức vẫn còn như mới, một bộ phim nước Anh kể lại sự hưng suy của một đại gia tộc thì vào những năm hai mươi, các phu nhân nước Anh cũng rất ít khi mặc quần. Đương nhiên, lúc này CoCo Chanel ở nước Pháp đã rất nổi tiếng, phong trào phái nữ mặc quần áo của nam giới do bà ấy tiên phong cũng đã bắt đầu.
Cô không bác bỏ, cười nói: “Mặc quần, làm việc sẽ thuận tiện hơn.”
“Cũng đúng, hiện tại những người phụ nữ nước Anh đã bắt đầu thịnh hành cưỡi ngựa, nên dù là phụ nữ hay đàn ông cũng đều mặc quần bởi vì cưỡi ngựa an toàn hơn nhiều so với cưỡi ngựa bằng ván ngang. Nhưng tại sao phụ nữ Châu Âu tình nguyện cưỡi ngựa bằng ván ngang cũng không tình nguyện cưỡi ngựa?” Phó Gia Ninh hỏi Dư Tú Thanh.
Cưỡi ngựa bằng ván ngang: là một hình thức cưỡi ngựa sử dụng một loại yên cho phép các tay đua nữ ngồi sang một bên thay vì cưỡi ngựa. Ngồi sang một bên có từ thời cổ đại và được phát triển ở các nước châu Âu vào thời Trung cổ như một cách để phụ nữ mặc váy cưỡi ngựa một cách đơn giản trong khi vẫn mặc trang phục đẹp.
“Tại sao?”
“Anh hai của em nói là bởi vì phụ nữ Châu Âu trước kia từng bị giam cầm, có lẽ bây giờ các cô ấy đã được thức tỉnh, hi vọng thực hiện giá trị nhân sinh của bản thân. Hơn nữa trình độ giáo dục cho các cô gái càng ngày càng cao, cho nên các cô gái hy vọng có thể mặc quần giống đàn ông, rời khỏi gia đình. Bây giờ quần cũng bắt đầu thịnh hành rồi. Chị gái vẽ chiếc quần này rất đẹp nên em cũng muốn thử một chút. Có thể chứ ạ?”
“Đây là chiếc quần cạp cao rất phù hợp với em đó, chị còn muốn may mấy cái áo sơmi, em xem thử xem có muốn hay không?”