“Không việc gì, chỉ tiện tay thôi mà.” Tần Du cởi chiếc khăn lụa trên người cô ấy ra, “Khăn lụa chỉ là biện pháp dự phòng, nếu có một chiếc thắt lưng nhỏ rộng hai centimet thì sẽ tốt hơn.”
Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Bộ phận bán đồ da trên tầng ba có đó, để tôi đi lấy giúp tiểu thư.”
Ánh mắt của cô gái nhỏ lập tức sáng lên: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đang thử giày. Một chính chỉnh sửa của Tần Du vừa rồi có thể nói là mục nát hoá thần kỳ.
Tần Du thử giày: “Không tệ, lấy đôi này đi.”
Chẳng lâu sau, nhân viên bán hàng liền đem tới bốn cái thắt lưng da. Tần Du cầm một chiếc thắt lưng màu tím, thắt quanh eo của Phó Gia Ninh. Eo của Phó Gia Ninh rất nhỏ, thắt lưng có chút dài, Tần Du thắt một nút ở cuối thắt lưng.
Tần Du tự mình lấy một chiếc đai thắt lưng màu nâu đỏ thắt quanh eo, sau đó xắn ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay trắng như tuyết.
Vừa rồi trông cả người cô còn lười biếng, nhàn rỗi, bây giờ nhìn vào liền thấy già dặn hơn hẳn. Rõ ràng là chỉ khác nhau một cái thắt lưng.
Cô gái cao gầy kia nói: “Trông đẹp thật đấy! Trước kia sao em lại không biết phối hợp như thế này nhỉ?”
Suốt những năm hai mươi, trang phục của phụ nữ phương Tây, thịnh hành kiểu dáng không có đường thắt eo, thiết kế cố tình may thắt lưng ở phần hông, kéo vòng eo xuống, làm cho vòng eo mất đi phần nào sự nhỏ gọn. Thực tế, kiểu thời trang này đối lập hoàn toàn với kiểu quần áo bó eo trước đây, thuận theo khuynh hướng giải phóng phái nữ. Nhưng kiểu thiết kế này không phải ai cũng hợp.
Thượng Hải từ khi mở cửa đã nổi tiếng với phong cách phương Tây, theo đuổi thời trang ở Paris và London, ngay cả kiểu dáng của sườn xám về cơ bản cũng theo xu hướng phương Tây. Bây giờ là giữa những năm hai mươi, phương Tây lưu hành váy suông, sườn xám cũng là dáng suông, độ dài qua đầu gối một chút gần giống với váy Tây.
Những tiểu thư con nhà danh giá này cũng khó mà đánh đổ những tư tưởng đã ăn sâu vào nhận thức này. Bây giờ Tần Dũ làm mẫu, việc làm mẫu của cô thực chất là bước chuyển ngoặt. Phong cách mỹ lệ, thoải mái của những năm hai mươi đến những năm ba mươi liền trở thành sự đơn giản, mong manh. Thực tế, mọi người đã chán với phong cách phóng khoáng, cho nên khi nhìn thấy một màn làm mẫu của cô liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Đang nhìn quen những bộ trang phục không có eo, đột nhiên có người bóp eo đến mức nhỏ gọn yêu kiều, loại cảm giác đặc biệt kia liền đi sâu vào tận đáy lòng.
Tần Du thay quần áo, để nhân viên bán hàng lấy phiếu, trả tiền, lại tới một quầy hàng khác mua một bộ quần áo nghe nói là thời thượng nhất Châu Âu. Trong cái nhìn của cô, đồ bơi liền thân với quần góc bẹt và dây thắt rộng là cực kỳ bảo thủ.
Cô gái nhỏ cao gầy kia nói: “Chị ơi, chị nghĩ thoáng thật đấy, nghe nói bể bơi ở Pháp phải đo, ngắn hơn đầu gối 6 inch thì không thể vào bơi.”
“Bộ đồ bơi này hẳn là phù hợp quy định này đi?” Tần Du không biết còn có quy định như thế.
Nghe Tần Du nói như vậy, mày của Phó Gia Ninh cong cong, cười dịu dàng: “Đấy là mấy thứ từ xưa rồi, năm năm trước quy định này đã bị xoá bỏ rồi. Bây giờ lưu hành nhất đã không phải như thế, mà là hở ở phía sau lưng.”
Bị Phó Gia Ninh vạch trần, nhân viên bán hàng vội vàng cứu vãn: “Tiểu thư nói rất đúng, thế nhưng cửa hàng chúng tôi không nhập loại kiểu dáng này, bởi vì không bán được ở trong nước.”