Tần Du đi xuống phía dưới, liền thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, phòng khiêu vũ ở lầu năm, đi một mạch xuống, đến lầu hai có một sảnh lớn, đi xuống đó có thể nhìn thấy khách hàng ra ra vào vào trong khách sạn, phía sau còn là nhà hàng Tây, có lẽ giờ này là giờ ăn cơm, chuyện kinh doanh cực kỳ tốt, nhớ tới vừa rồi mới uống coca, Tần Du xuyên không qua như thế liền nhớ mùi vị đồ Tây, đi vào nhà ăn, lập tức có nhân viên phục vụ đi qua: "Thưa cô, cô đi mấy người?"
"Một người."
"Mời cô đi theo tôi."
Nhà hàng tây không nhỏ, trên bàn trải khăn màu trắng tinh, đặt hoa tươi, dàn nhạc người nước ngoài mặc tây trang biểu diễn khúc nhạc phương Tây.
Một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh trên tay cầm tập báo, Tần Du cầm một tờ báo rồi đi theo nhân viên phục vụ, thấy phía trước có Phó Gia Thụ đang ăn cơm nói chuyện với hai người nước ngoài.
Tuy trên mặt Phó Gia Thụ không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vô cùng hối hận vì vừa rồi anh đã bất chấp đi vào phòng của vợ Tống Thư Ngạn. Đó là vợ của bạn anh, đúng là nên quan tâm, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách, vừa rồi thật sự quá ngượng ngùng rồi.
Suy nghĩ này còn chưa hoàn toàn trôi qua, lại thấy cô xuất hiện ở trước mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy lúc sáng là vẻ diễm lệ bức người, vừa rồi xông vào phòng của cô, thấy cô chán nản nhưng lại mang theo chút quyến rũ, giờ phút này nhìn cô mặc váy Tây Âu lại thấy dịu dàng động lòng người.
Tần Du nhìn thấy Phó Gia Thụ, nở nụ cười với anh, xem như chào hỏi qua. Cô được dẫn tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhân viên phục vụ mang thực đơn qua, bên trên dùng tiếng Trung và tiếng Anh để viết tên đồ ăn.
Tần Du gọi đồ ăn, mở tờ báo ra xem, đây là mùa xuân năm 1928, sau nhiều năm chiến đấu với quân phiệt, bắc phạt đang đẩy mạnh từ nam sang bắc, ngoại trừ tin tức chính trị gần đây, còn có lời bình thời sự sắc bén, lối viết đặc sắc, lại lật xuống tiếp. Bức ảnh của một cô gái mặc đồ bơi xuất hiện, bài báo viết: “Mỹ Nhân Ngư La Tú Lệ được mời đến Australia tham gia biểu diễn cuộc thi bơi lội.”
Tần Du xem đầy hứng thú, bài báo dùng hết từ ngữ ca ngợi để miêu tả kiện tướng bơi lội này, tuy bộ đồ này không rõ nét, nhưng cô gái mặc đồ bơi này rất tự nhiên thanh tú, nghe nói kiện tướng thể thao này mười tuổi đã thể hiện thiên phú bơi lội kinh người rồi. Cho nên, ở Ninh Ba con gái vẫn phải không ra cổng trước không bước cổng trong như cũ, nhưng ở thành phố lớn, phụ nữ bơi lội cũng có thể chấp nhận được?
Tần Du tiếp tục nhìn xuống, tờ báo này quả thực chính là Weibo thời dân quốc, cái gì cũng đăng lên. Có người báo tang người nhà qua đời, có thư cảm ơn gửi bác sĩ, cũng có thông báo mở cửa hàng, đương nhiên cũng có thông báo đấu thầu công trình với tin tuyển dụng của các cùng công ty, a! Còn có cả lớp học tối sao? Mà còn là lớp tiếng Anh tối nữa.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn với bánh ngọt tới trước, Tần Du cầm một miếng bánh mì tỏi, vừa ăn vừa xem, nhìn thấy một tin: "Cửa hàng tây Minh Thái thông báo tuyển phiên dịch tiếng Anh."
Của hồi môn khi cưới của nguyên chủ không thiếu, ở thế giới này cô xem như là một phú bà, nhưng muốn sống sót tại nơi thời buổi loạn lạc này, chỉ dựa vào tiền là không đủ, còn phải có năng lực, trước giải phóng mỗi một chuyến đi biển ở bến Thượng Hải là một cơ hội, trình độ tiếng Anh của cô không tồi, có thể đi thử chút.