Trần Lục tiểu thư biết nhà họ Phó không có kiểu ép duyên này kia, cho nên không phải là chuyện của Phó Gia Thụ, quan hệ của Phó Gia Thụ và đại thiếu gia nhà họ Tống lại cực kỳ tốt, cô ấy hỏi: “Người em nói chẳng lẽ là vị phu nhân đính hôn từ nhỏ của Tống Thư Ngạn?”
“Đúng vậy!”
“Những lời này, tại sao lại là em nói? Chị nghe người ở quê nói, Tống Thư Ngạn chạy trốn ngay trong đêm. Nếu như cậu ta không thích, lại không hy vọng cô gái này phí thời gian cả đời, cậu ta nên nói với người ta đi chứ?”
“Anh ấy cũng nói qua cái phiền não này với em, lúc trước em cũng khổ sở mà không nghĩ được cách nào. Nhìn thấy chị, em mới nhớ tới. Nếu như chị đồng ý, em sẽ nói cho anh Thư Ngạn.”
“Có thể, chờ chị trở về từ quê, em bảo cô ấy đến tìm chị.” Trần Lục tiểu thư nhớ đến khốn đốn năm đó cùng mình, cũng hy vọng có thể giúp đỡ cho người khác một lần.
Xe đi tới ga tàu hỏa, Phó Gia Thụ đậu xe dưới bóng cây cầm hành lý cho ba mẹ con bọn họ, tiên ba người vào ga tàu hỏa.
Trở lại trong xe, anh lấy ra một tờ giấy viết [thiếu phu nhân của nhà họ Tống ở Ninh Ba] từ trong ngăn kéo. Lật qua lật lại nhìn, một người phụ nữ không có tên họ, cô được đánh dấu là đại thiếu phu nhân nhà họ Tống, nhiệm vụ của cô chính là sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Tống, nhưng mà nhiệm vụ này đã định trước cô không thể nào hoàn thành, người này cũng giống như tờ giấy này chỉ có hai màu đen trắng, nếu không có tác động của ngoại lực, chỉ sợ là bi kịch đã định trước ?
Không biết một chút ít trợ giúp của mình, có thể làm thay đổi vận mệnh của cô ấy hay không?
Phó Gia Thụ cầm theo tờ giấy kia đi vào bên trong, trên tấm bảng đen ở chỗ cổng ra vào, có viết thời gian đoàn tàu đến trạm, còn khoảng năm sáu phút nữa, anh tìm một chỗ ít người qua lại đứng đợi một lát, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, anh lại đi tới cổng ra vào một lần nữa.
Làn sóng hành khách đến ga đầu tiên đã lục tục đi ra, thời buổi này người có thể đi được xe lửa, đều là người có chút của ăn của để, cho nên phần lớn hành khách đều là áo quần sạch sẽ, hoặc là váy dài hoặc là tây trang.
Phó Gia Thụ tìm kiếm một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc kiểu ở quê quán từ trong đám người. Hành khách nữ trẻ tuổi đi ra không nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng có mấy người phụ nữ mặc sườn xám đi ra, hơn nữa tuổi của họ đều là ba mươi tuổi trở lên, từ xa tới gần thật ra có một người phụ nữ, trừ bỏ tuổi còn cái gì cũng không phù hợp.
Người phụ nữ trẻ tuổi này, trên đầu đội một cái mũ dạ vành hẹp, phía dưới chiếc mũ là một khuôn mặt tinh xảo, màu môi đỏ đậm, cùng với làn da tựa như dương chi bạch ngọc kia tạo cảm giác đánh sâu vào thị giác, tươi tắn như vậy, làm cho người khác nhớ đến hoa mẫu đơn nở rộ của mùa này, kèm theo sự diễm lệ còn có khí thế bức người.
Lại nhìn xem cách ăn mặc của cô ấy, cách phối đồ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, vậy mà không có chút cảm giác đột ngột nào. Thân trên là một chiếc áo sơ mi tay bồng phong cách Tây, váy ở phía dưới thế mà lại là váy thêu hình đầu ngựa mà phụ nữ ở quê thường mặc, chỉ là chiếc váy xanh đen kia l*иg ở ngoài áo sơ mi, siết lấy vòng eo nhỏ thon dùng một bàn tay là có thể ôm hết được, chân đi một đôi giày cao gót màu đen, trên tay xách theo một chiếc túi xách màu xanh lam nhạt.