Người hầu của nhà họ Tống đi nhà ga đón Lão gia và Ngũ di thái, Tam di thái lôi kéo Tần Du đi dạo trung tâm thương mại.
Đây là lần đầu tiên Tần Du ngồi trên xe kéo, lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại của thời đại này, nếu đã đến đương nhiên cô muốn xúi giục Tam di thái mua mua mua.
Tam di thái thu hoạch lớn trở về, bộ dáng vui mừng đi vào nhà, chờ Lão gia đến.
Tần Du cũng ở trong phòng trang điểm, dựa theo phong cách của quê nhà Ninh Ba, búi tóc vấn ở sau đầu, tóc mái chải thành hình dáng cây chổi, cực kỳ giống như logo của một hãng xe ở kiếp trước, mặc vào một bộ váy màu xanh nhạt, cực kỳ truyền thống, vô cùng phong kiến, không giống với dung mạo của Đại thái thái, thần vận lại học được đến bảy tám phần.
Lúc này Lão gia cũng vừa đến, cô đi xuống lầu đứng cùng một chỗ với Tam di thái hình thành nên một cục diện đối lập rất rõ ràng.
Tam di thái đến tuổi này còn ăn mặc sườn xám bằng lụa màu hồng nhạt, bôi son môi đỏ thẫm, mà Tần Du chỉ trang điểm nhẹ nhàng phối với quần áo đơn giản nhã nhặn, tự nhiên lại hào phóng.
Đừng nói Tần Du, Ngũ di thái ăn mặc cũng không có trẻ trung bằng Tam di thái, là một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh đen, niên đại này sườn xám còn không có thắt eo, đều là tay áo ngược đi với thân váy rộng thùng thình, bụng của Tam di thái không nhìn ra một chút nào.
Thấy Tam di thái, Tống lão gia không có mừng chỉ có kinh ngạc: “Sao bà lại tới đây?”
Thấy biểu tình này của người đàn ông, lại xem biểu tình khinh thường của Ngũ di thái, trong lòng của Tam di thái lộp bộp một tiếng, nửa năm không ở bên cạnh ông ấy?
“Đại thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài, con bé nói trên đường rất nhàm chán, cho nên mời em đi theo làm bạn, em liền cùng nó đi tới đây.” Tam di thái lấy Tần Du là làm tấm chắn.
“Phải vậy không?’’ Giọng điệu của Tống lão gia cũng không giống như là sẽ tin tưởng lời của bà ấy.
“Ông không tin thì đi hỏi đại thiếu phu nhân xem.”
Tống lão gia nhìn về phía Tần Du, Tần Du cúi đầu thu mi: “Cha, đúng là như vậy.”
Tam di thái nghe Tần Du nói như thế, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhã Vận cha có nói mấy câu muốn nói với con. Con đi cùng cha ra đây!”
Tần Du cùng Tống lão gia đi phòng uống trà ở cách vách. Tống lão gia gặp lại đứa con dâu này liền cảm thấy có chút kỳ quái, cô gái này đã trầm ổn yên tĩnh như vậy, nhưng bên trong lại như có chút khác lạ, nhưng không thể nói được là khác ở chỗ nào.
Vốn dĩ vợ cả nói với ông ấy muốn đưa con dâu đi Thượng Hải, ông ấy cũng biết có chuyện này, đứa con dâu này về vẻ bề ngoài không có gì phải bắt bẻ, cách hành xử cũng không có gì phải chê. Tống lão gia cũng là lưu luyến bụi hoa, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp và sự hiền huệ là không có cách nào khiến tâm tư của đàn ông luôn đặt ở trên người mình, cứ cho là đưa con bé đưa đến bên cạnh con trai mình, Tống lão gia cũng biết, con trai mình cũng chỉ là vui đùa thoáng qua, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, chỉ sợ là sẽ không bao giờ muốn chạm vào con bé lần nữa. Dù sao thừa dịp mới mẻ, khiến cho con dâu mang thai, cũng coi như giải thích được với cha mẹ của con bé.