Ở dân gian, khi dựng nhà mới, vào ngày đóng cây đinh cuối cùng lên mái, người ta sẽ tổ chức lễ cúng, gϊếŧ gà cúng thần, khi đó ngôi nhà chỉ cần đóng kín cửa sổ và thắp một ngọn đèn là đã có thể ngăn chặn tà ám xâm phạm.
Đến đêm, khi tà ám hoành hành, chỉ cần ở trong nhà giữ im lặng thì về cơ bản là sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng cũng có ngoại lệ, tà ám mạnh mẽ, hoặc là có đặc thù gì đó, thì sẽ không tuân theo quy tắc này, buổi tối vẫn có thể xông vào nhà gϊếŧ người như thường.
Minh Chương quay phắt lại, nhìn chằm chằm Tang Tước, trong mắt lộ ra vài phần tham lam.
"Cô nương Mộc Lan, có phải cô có thứ gì đó có thể đối phó với tà ám, nếu có sự trợ giúp của thứ đó, kết hợp với bùa của ta, chúng ta chắc chắn có thể xông ra ngoài. Chỉ cần tới chỗ sư phụ, là chúng ta sẽ được cứu."
Tang Tước lập tức nghĩ đến bùa hộ mệnh trên cổ mình, đó là một đồng tiền bị nguyền rủa, cùng loại với đồng tiền xu có đυ.c lỗ ở giữa ngày xưa.
Tổng thể đen nhánh sáng bóng, hoa văn và chữ viết trên đó thì có màu đỏ sậm.
Không biết nó có từ thời nào, chỉ biết, từ nhỏ thì cô đã đeo nó rồi.
Cô từng nghiên cứu, biết rằng đồng tiền cổ được dùng để cầu phúc, trừ tà, gϊếŧ quỷ, có nhiều loại và công dụng khác nhau.
Đồng tiền của cô có một mặt là hình bát quái, mặt kia là hai mươi bảy chữ pháp chú đạo gia.
Ở nhà Tần Lộ, khi bị bàn tay đó chạm vào bả vai, thì cô đã niệm hai mươi bảy chữ pháp chú đó và thoát hiểm, nhưng lại bị đưa đến nơi xa lạ này.
Từ nhỏ đến lớn, cô thường xuyên niệm lời chú đó, cảm thấy nó có khả năng làm cô bình tâm tĩnh khí, ngoài ra thì không có tác dụng gì khác.
Chỉ riêng lần này, lúc ở nhà Tần Lộ là xuất hiện bất thường, có lẽ liên quan đến tà ám mà Minh Chương nhắc tới, cho nên đồng tiền này mới có tác dụng.
Đương nhiên là Tang Tước sẽ không đưa quả tiền cổ này cho Minh Chương rồi, nó là át chủ bài của cô, có trở về được hay không thì còn phải trông cậy vào nó.
Nghĩ nghĩ, Tang Tước bèn nói: "Ta không có vật đặc biệt gì, hơn nữa ngoài kia không chỉ có một con tà ám, trên cây còn có hai con nữa."
Tang Tước chỉ nói suông, cô muốn biết tại sao chỉ mình cô thấy.
"Hai con?!"
Minh Chương kinh ngạc, xuyên qua khe hở ở cửa nhìn về phía cây hoè trong sân, trong tầm nhìn của cậu ta, chỉ có một xác chết của Lưu Thải Phượng.
"Chẳng lẽ cô nương đã mở quỷ môn, xuống Cửu U? Đã xuống được bao nhiêu tầng rồi?"
Minh Chương kích động truy hỏi.
Tang Tước cảm thấy trong mắt Minh Chương có ý ghen tị và công kích, rất yếu nhưng có, bị áp chế nhưng vẫn tồn tại.
Cô là người luyện võ, rất nhạy cảm với điều này.
Minh Chương nhắc đến mở quỷ môn, xuống Cửu U, chẳng lẽ chính là cái nơi mà cô luôn mơ thấy mình rơi xuống hay sao, nó là Cửu U?
Cửu U của địa ngục ư?
Từ tên gọi, Cửu U chắc chắn có chín tầng.
Người vào Cửu U sẽ thấy cái gọi là tà ám sao?
Tại sao không gọi thẳng là "quỷ"?
Minh Chương là người biết trừ tà ám, biết dùng bùa, tại sao lại không nhìn thấy?