Lưu Thải Phượng chắc chắn vì bị sư phụ chọn, trong làng không ai giúp cô ta, nên chuẩn bị kéo cả làng chôn cùng, nhỏ tuổi mà lòng dạ độc ác!
Nếu cậu chết, sư phụ chắc chắn sẽ nổi giận, dù không gϊếŧ hết cả làng, thì cũng sẽ gϊếŧ vài người để răn đe.
May mắn thay, có một đứa con gái không biết từ đâu tới đã cứu cậu.
Nghĩ đến đây, cậu ta nhìn về phía Tang Tước đang đứng ở xa không nói lời nào, ánh mắt chợt lóe, trong lòng có suy tính khác.
Đứa con gái này không có khí tức tà ám, không phải người điều khiển tà ám, nhưng lại có thể dùng rìu thường chặt đứt dây thừng treo cổ, chắc chắn có bảo bối gì đó để đối phó tà ám.
Nếu không phải vậy, cậu đã không cho nó vào nhà.
Lưu Thải Phượng đã chết, nhưng đứa con gái này còn đẹp hơn, đúng lúc mang về báo cáo kết quả công tác, đỡ phải bị sư phụ trách phạt!
Trong lòng có tính toán, thiếu niên lập tức giả mù sa mưa mà an ủi cặp vợ chồng già: "Đừng khóc nữa, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết với sư phụ. Người chết thì oán cũng tan, sư phụ ta cũng không phải là loại người ác độc! Hiện giờ, các người liền cầu nguyện cho chúng ta có thể chống đỡ qua đêm nay đi!"
Thiếu niên cố gắng trấn an vợ chồng nhà họ Lưu. Tang Tước quan sát thái độ của thiếu niên, cúi đầu, giấu con dao gọt trái cây trong tay áo, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.
"Tại hạ đạo hào Minh Chương, cảm ơn cô nương trước đó đã cứu giúp. Dám hỏi cô nương họ tên là chi?" Minh Chương từ trong nhà bước ra hỏi.
"Mộc Lan."
Tang Tước thuận miệng đáp lời, khi cô học lớp 10, từng thấy chuyện bất bình ra tay hiệp nghĩa, một trận thành danh, từ đó được gán cho biệt hiệu - Tang Mộc Lan.
Minh Chương nheo mắt, một lần nữa đánh giá lại Tang Tước.
Cậu ta nhận thấy, đứa con gái này ăn mặc không giống người ở đây, giọng nói cũng khác, rất kỳ lạ.
Da mặt còn mịn màng và trắng trẻo hơn cả các tiểu thư khuê các, nhưng đôi tay lại có vết chai, dáng đứng rất vững, rõ ràng là người luyện võ.
"Không biết cô nương Mộc Lan đến từ đâu? Vì sao lại xuất hiện ở thôn Hắc Sơn vào ban đêm?"
Minh Chương tiếp tục dò hỏi, lòng thầm tính toán điều gì đó.
Trong mắt Tang Tước không có lấy một gợn sóng, cô kiềm nén tất cả cảm xúc trong lòng, bày ra tư thái lạnh lùng, cao ngạo.
"Lạc đường."
Nói nhiều thì sai nhiều, thà nói ít lại, để cho thiếu niên tên Minh Chương tự bổ não, tự hợp lý hóa mọi chuyện, tiết lộ quá nhiều thông tin sẽ gây bất lợi cho tình cảnh hiện tại của cô.
Không đợi Minh Chương hỏi thêm, Tang Tước đã quay đầu nhìn về phía lá bùa trên cửa chính.
"Bùa, cháy!"
Minh Chương nghe vậy thì trong lòng run lên, vội vàng tiến lên xem xét. Khi nhìn thấy lá bùa trên cửa chính và cửa sổ tự bốc cháy, tốc độ càng lúc càng nhanh, thì vẻ mặt của cậu ta cực kỳ hoảng sợ.
"Nguy rồi, tà ám chắc chắn đang ở ngoài sân chưa rời đi." Minh Chương nhìn qua khe cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Tang Tước thầm nghĩ, không phải ở ngoài sân, mà ngay trước mặt mi, đang ngẩng đầu nhìn mi.
"Với tốc độ này, chúng ta không thể trụ được đến sáng, tà ám sẽ xông vào gϊếŧ hết chúng ta. Tà ám này không phải loại thông thường, nó không tuân theo quy tắc đêm không vào nhà."