Vừa bước vào, cô đã thấy cậu ta đá một ông lão ngã sóng xoài ra đất.
Bên cạnh còn có một bà lão, vừa khóc lóc vừa lên án.
Vốn định hỏi cậu thiếu niên đây là đâu, bên ngoài là cái gì, nhưng nghĩ đến việc cậu ta trước đó tự mình chạy trốn, cùng với cảnh tượng trước mắt, Tang Tước đè nén ý định, quyết định trước quan sát tình hình.
"Chúng tôi chỉ có một cô con gái, bây giờ nó đã treo cổ chết trên cây bên ngoài rồi, các người còn muốn gì nữa!!"
Một cô con gái, Tang Tước trố mắt, trên cây bên ngoài rõ ràng là có hai người treo cổ mà!
Tang Tước nhíu mày, nhớ lại kỹ hơn, một trong hai xác chết trên cây thực sự có gì đó không đúng, đôi chân dưới váy giống như dây thừng, lúc đó cô bất ngờ nhìn thấy, trong lòng sợ hãi, nên đã ngó lơ.
"Được sư phụ ta chọn là phúc phận của cô ta, các người thật không biết điều!" Cậu ta rống giận.
Bà lão khóc càng lớn hơn: "Nghiêm Đạo Trưởng nếu nói muốn cưới Thải Phượng, chúng tôi cũng đành chịu, nhưng rõ ràng là ngài ấy muốn gϊếŧ nó để nuôi tà ám, làm sao chúng tôi có thể nhắm mắt nhìn nó bị tra tấn đến chết, nó mới mười bốn tuổi thôi!"
Ông lão ngã bên cạnh thì mắt đã đỏ hoe, vẻ mặt oán giận.
Cậu thiếu niên giận dữ nói: "Bây giờ nó treo cổ chết rồi, các người hài lòng chưa? Các người thật là một lũ vong ân bội nghĩa! Các người có nhớ, trước khi sư phụ ta đến thôn Hắc Sơn, mỗi tháng các người phải chết bao nhiêu người không?"
"Sư phụ ta mạo hiểm rất lớn để khống chế tà ám, bảo vệ sự an toàn cho thôn Hắc Sơn các người, ổ thây ma lần đó, nếu không có sư phụ ta liều mạng ra tay, thì hơn một trăm người trong thôn Hắc Sơn đã chết hết từ lâu rồi!"
"Bây giờ sư phụ ta bị thương vì chuyện đó, cần các người giúp đỡ, các người lại đối xử với sư phụ ta như thế này sao? Một mạng người cũng không muốn bỏ ra?"
"Hôm nay nếu không phải ta gặp may, thì cũng đã bị các người hại chết ở đây, các người thật là độc ác! Các người không sợ sư phụ ta nổi giận, gϊếŧ hết cả thôn các người sao?"
Cậu thiếu niên nghĩ lại chuyện này thì tức muốn nổ phổi, cậu ta đánh xe từ huyện về để đưa thư cho sư phụ, đúng lúc xế chiều, bèn tiện đường đến nhà họ Lưu lãnh người, thời gian dư dả, đủ để về trước khi đêm xuống.
Tuy ba người nhà họ Lưu đều khóc lóc, nhưng cũng không phản kháng, Lưu Thải Phượng còn chuẩn bị bữa ăn cho cậu, xin cậu chậm một chút, để cô ta từ biệt cha mẹ.
Cậu nghĩ với uy danh của sư phụ, trong thôn Hắc Sơn sẽ không ai dám nói không, cho nên cũng không nghĩ nhiều, không ngờ, Lưu Thải Phượng dụng tâm độc ác, bỏ thuốc vào thức ăn, làm cậu ngất xỉu.
Khi thuốc hết tác dụng đã là buổi tối, tà ám hoành hành, họ ném cậu ra sân, cậu vừa mở mắt liền thấy Lưu Thải Phượng triệu tập dây thừng treo cổ, treo chết dưới cây.
Một trong những quy tắc gϊếŧ người của dây thừng treo cổ là ngẩng đầu nhìn thẳng, lúc đó cậu không đề phòng, bị dính chiêu, chưa kịp lấy phù chú thì đã bị treo lên, suýt cúng mạng ngay tại chỗ.
Có thể nói, nhà họ Lưu chính là cố tình muốn gϊếŧ cậu!