Chương 20

Mẹ cô đang ngồi trước máy tính, ánh đèn hắt lên khuôn mặt dịu dàng. Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, bà tập trung làm việc, đôi tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Tang Tước vốn không thích văn chương, nhưng trong giờ phút này, cô chợt nghĩ đến từ "nhã nhặn trầm tĩnh" để miêu tả mẹ mình.

"Có chuyện gì vậy con?" Tang Vãn nhận ra Tang Tước đang đứng bên ngoài, quay đầu cười hỏi.

"Mẹ à, ban ngày mẹ có thể ráng viết thêm chút, để dành bản thảo, buổi tối ngủ sớm không được sao? Đừng có ngày nào cũng thức đêm chạy deadline như thế được không?"

"Con không hiểu đâu, cảm hứng viết chỉ đến vào ban đêm." Tang Vãn đáp lại.

Tang Tước chỉ biết lắc đầu bất lực. Sau khi chắc chắn phòng làm việc không có điều gì bất thường, cô giúp mẹ đóng cửa lại.

Mẹ cô là một nhà văn mạng. Sau tai nạn xe cộ năm 14 tuổi khiến bà mất đi một chân, bà bắt đầu viết lách để mưu sinh.

Đã gần 20 năm rồi, trong giới văn học mạng, mẹ cũng đã có chút tiếng tăm.

Mẹ không chỉ một mình nuôi cô lớn khôn, mà còn tiết kiệm được hai căn nhà, hai gian cửa hàng trong thành phố nhỏ này, cùng với kha khá bảo hiểm và tiền gửi ngân hàng.

Điều này giúp cô không cần lo lắng về tương lai, có thể vô ưu vô lo, tự do học võ, tập bắn cung, hay làm bất cứ điều gì cô thích.

Dù "cái thích" ấy chỉ tồn tại trong ba phút, hay không giúp ích được công việc sau này của cô thì cũng chả sao cả.

Mẹ nói, nếu cô có chí lớn, hãy phục vụ đất nước, làm rạng danh Trung Hoa, hoặc theo đuổi sự lãng mạn của thơ ca và những miền đất xa xôi.

Còn nếu cô không có chí lớn, chỉ cần ở bên mẹ và làm một bà chủ nhà cho thuê, ăn chơi qua ngày, miễn sao không bệnh tật, mỗi ngày sống vui vẻ là được.

Trước ngày hôm qua, cuộc sống của cô vẫn rất êm đềm, tiến triển từng bước, và có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng không lo âu.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều bị đảo lộn, con đường phía trước chỉ còn là một màn sương mờ mịt, sóng gió khó lường!

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ bảo vệ mẹ, để mẹ cũng có thể sống một cuộc đời vô lo, sống cuộc sống như mẹ mong muốn.

Tang Tước ngước lên, nhìn thấy miếng decan dán hình Thần Bếp trên tủ lạnh, hơi cau mày, sau một lúc do dự bèn đặt quyển bút ký của Minh Chương xuống, hai tay chắp lại, cúi đầu xá một cái.

Bây giờ cô không còn biết nên tin vào điều gì nữa, nếu trên đời đã có tà ma, vậy chắc là cũng sẽ có thần nhỉ?

Sau khi lạy xong, Tang Tước thở dài và trở về phòng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Phòng khách và nhà bếp chỉ còn lại một khoảng không tĩnh lặng.

Đột nhiên, miếng decan Thần Bếp vẫn luôn dính chặt trên tủ lạnh rơi xuống.

Xẹt xẹt!

Đèn trong bếp nhấp nháy hai lần rồi trở lại bình thường.

Căn nhà ba phòng ngủ sạch sẽ và gọn gàng, khắp nơi đều toát lên vẻ ấm cúng.

Trong phòng ngủ nhỏ.

Tang Tước bước đến bàn học, kéo ghế dựa ra, nhìn thấy bài tập hè trên bàn thì khẽ nhướng mày.

Nhẩm tính thì còn 28 ngày nữa mới đến khai giảng, làm vào tuần cuối cùng chắc vẫn kịp, thế là Tang Tước quyết đoán vứt xó nó qua một bên, còn lấy mấy món đồ khác xếp đè lên, mắt không thấy thì lòng không phiền!

Sau đó cô ngồi xuống, chỉnh lại ghế một chút, rồi uống miếng nước, bắt đầu mở quyển bút ký của Minh Chương ra, dò đọc từng chữ một....