Tang Tước hít thở không thông. Cô nhìn lên hàng ghế trước. Qua tấm gương chiếu hậu, cô và bác tài trung niên mập mạp bốn mắt nhìn nhau, ông ta bối rối dời đi ánh mắt.
[… Đó là một nữ sinh tuổi hoa, chết vì….]
Màn hình điện thoại đột nhiên tối đen, Tang Tước thót tim, vội vàng mở khóa lại, nhưng nhóm kể chuyện kia đã biến mất, cô lật tung cả thanh công cụ lên mà vẫn không tìm thấy.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong xe chợt giảm mạnh, khiến cô khẽ rùng mình một cái.
Bàn tay theo phản xạ sờ vào túi quần, buổi tối ra ngoài một mình, Tang Tước luôn mang theo một con dao gọt hoa quả để phòng thân.
Tang Tước không nhịn được, tầm mắt của cô hơi di chuyển về sau, thông qua kính chiếu hậu, nhìn về phía đuôi xe, tay thì nắm chặt điện thoại, chuẩn bị sẵn tin nhắn báo cảnh sát, đồng thời quan sát mọi ngóc ngách trong xe.
Rõ ràng là chiếc xe này vừa mới được vệ sinh xong, sạch sẽ bóng loáng, nồng nặc mùi xà bông rẻ tiền, lúc đầu không thấy gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy chóng mặt.
Tang Tước lập tức nín thở, mở nhạc tóp tóp, cố gắng thật tự nhiên, trên thực tế đã soạn sẵn tin nhắn báo cảnh sát, chỉ chờ gửi đi.
“Bác tài, trong xe hơi ngột ngạt, có thể mở cửa sổ được không?”
Người tài xế liếc nhìn Tang Tước qua gương chiếu hậu, dừng lại vài giây, sau đó ấn nút mở cửa sổ phía sau.
Ừm, mở ra đúng một cái khe hở, đủ để thò hai ngón tay, thế thì cô nhảy ra kiểu gì, tại sao không mở hết ra hả?
Mùi đất ẩm ướt sau mưa tràn vào, Tang Tước cố giữ bình tĩnh, tiếp tục cầm điện thoại, giả vờ xem video ngắn, thực chất đang cảnh giác cao độ.
Chặng đường chưa đầy mười phút bỗng trở nên dài đằng đẵng, trong đầu Tang Tước nghĩ đến vô số tình huống bất trắc và cách đối phó.
Cuối cùng, chiếc taxi dừng lại bên ngoài một ngôi làng.
Tiếng hát ê a réo rắt, tràn đầy thê lương từ xa vọng lại, hòa cùng với từng đợt khóc than rền rĩ, khiến người rợn tóc gáy.
Nơi cổng làng u ám, một cái đài cao được dựng lên, tiền giấy bay lả tả, vòng hoa và cờ phướng ở khắp nơi, một đám người áo trắng đang tổ chức lễ tang.
Dù vậy nhưng Tang Tước vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, không còn khủng hoảng như ban nãy, trong lòng thầm may vì đã đi đến chỗ có nhiều người.
“Bác tài, bao nhiêu tiền?”
“Tám đồng.”
Tang Tước nhanh chóng quét mã thanh toán, xuống xe và chạy nhanh về phía cái đài kia, hòa vào đám người mặc đồ tang trắng, giả vờ như họ là người thân của mình.
Khi Tang Tước quay đầu nhìn lại, thì chiếc taxi vẫn còn ở đó, có vẻ như đôi mắt từ trong xe vẫn đang lén nhìn theo, suy nghĩ, do dự…
Khoảng mười giây sau, chiếc taxi mới khởi động lại, rời khỏi cổng làng.
Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhắn tin cho Tần Lộ.
“Tui đến làng của bà rồi.”
Tang Tước nhanh chóng đi vòng qua sân khấu, tiến vào bên trong làng, tiếng hát mờ dần, hầu hết người dân trong làng đều đang xem kịch ở đó, hai bên đường xi măng, những ngôi nhà đều đóng cửa kín mít, tịch mịch, và tăm tối.