Lá bùa chỉ cần đốt lên, bất kể ai cầm trong tay thì đều có tác dụng.
"Con tiện nhân này! Trở lại đây! Tiện nhân! Tiện nhân"
Minh Chương hoảng sợ gào toáng lên, thấy sương đen ngày càng gần, thì cắn răng nhịn đau, rút tay ra khỏi đất, lăn lê bò toài mà chạy.
Nhưng Tang Tước đã đi xa, mất đi ánh sáng từ lá bùa bảo vệ, sương đen không hề thương tiếc mà cắn xé thân xác thằng oắt này, giống như đã từng làm với đôi vợ chồng nhà họ Lưu.
Tiếng hét thảm thiết của Minh Chương vang lên sau lưng, Tang Tước cau mày, quyết đoán vòng qua đạo quán, chạy về phía con đường nhỏ ngoài làng.
Đột nhiên đến đây, sau những gì đã trải qua, Tang Tước biết rằng, dù bị tà ám đuổi theo hay là đi theo Minh Chương đến gặp sư phụ của thằng đó, thì đều chết chắc, ánh mắt toan tính của Minh Chương, cô đã nhìn thấu từ lâu.
Nhưng bây giờ, cô phải làm sao để sống sót?
"Tìm ra quy tắc gϊếŧ người của quỷ đồng ư?"
Nghĩ đến dấu vết xanh tím trên cổ tay, Tang Tước cảm thấy việc hiểu quy tắc đã không còn tác dụng mấy, quỷ đồng đã đánh dấu cô, chắc chắn nó sẽ gϊếŧ chết cô.
Liều thôi!
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực trỗi dậy, Tang Tước từ từ dừng bước.
Trăng máu treo cao, ánh đỏ phủ xuống. Một biển lúa mì vàng óng, dập dờn như sóng vỗ.
Xào xạc!
Giọng lúa thầm thì, tiếng cạn tiếng sâu, đan xen vào nhau.
Giữa cánh đồng, một con bù nhìn mặc cái áo rách tơi đột ngột xoay đầu 180 độ, khuôn mặt không có ngũ quan hướng về phía Tang Tước.
Từng mảnh tro bụi lất phất chui lên từ dưới cánh đồng, chúng tụ lại thành một thứ có hình người dặt dẹo, tay chân lêu khêu, khập khiễng đi về phía cô.
Tang Tước thở gấp, trái tim nhảy lên kinh hoàng, bước nhanh ra khỏi cánh đồng lúa, lá bùa trong tay đã cháy hết, sương đen ngay sát sau lưng, khoảng cách chưa đầy hai mét.
Cô không thể trốn thoát!
Nghĩ đến mẹ già tàn tật vẫn đang đợi cô về nhà, không có sự che chở và chăm sóc của cô, một mình mẹ sẽ sống rất khổ sở, bất luận thế nào, cô cũng không thể chết ở đây.
Đáy lòng bùng cháy dũng khí, Tang Tước đỏ mắt, cắn răng một cái, quyết định liều mạng!
Ánh sáng cuối cùng trên lá bùa biến mất, Tang Tước mạnh mẽ giật đứt sợi dây đỏ treo đồng tiền bị nguyền trên cổ, dây đỏ quấn quanh ngón tay, đồng tiền nằm trong lòng bàn tay, quay người nhìn sương đen bao phủ lại gần.
Vô số bàn tay quỷ từ sương mù vung lên, múa may điên cuồng, gần như sắp chạm vào người Tang Tước.
Làn khí âm hàn khiến cô dựng tóc gáy, toàn thân cứng đờ, cảm giác sợ hãi khủng khϊếp không kiểm soát được mà lan rộng.
Bỗng chốc, cảm giác lạnh lẽo sau lưng tăng lên, Tang Tước quay người lại.
Quỷ đồng với đôi mắt trống rỗng đã đứng sau cô, mặt không biểu cảm, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
Bên vai phải quỷ đồng đã có thêm một cánh tay không thuộc về nó, rất dài, chạm đất, tay áo đạo sĩ.
Đôi mắt Tang Tước nhói đau, chảy ra lệ máu, quỷ đồng từng bước lại gần, từ cái lỗ thủng ở bụng nó, vô số cánh tay xanh đen liên tục quơ quào về trước.
Ngay khi những bàn tay đó sắp chạm vào Tang Tước, cô giơ tay phải ra, chiếu thẳng đồng tiền bị nguyền vào quỷ đồng, miệng nhanh chóng niệm chú văn trên đó.