Chương 12

Nghĩ đến điều này, Minh Chương không chút do dự quay lại, sút vào người ông lão họ Lưu.

Ông lão họ Lưu vốn đã gầy yếu, không kịp đề phòng, bị đá bay ra hơn một mét.

"Mình ơi!"

Bà lão nhà họ Lưu sợ hãi thốt lên, khóc lóc thảm thiết nhào qua.

Tang Tước khϊếp sợ trợn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.

Minh Chương ánh mắt hung ác, nhanh chóng lùi lại, ánh sáng từ lá bùa xa dần, sương đen ở phía sau nhanh chóng nuốt chửng vợ chồng nhà họ Lưu.

"Á á á!!!"

Tiếng kêu thảm thiết chói tai, kèm theo tiếng xương cốt, máu thịt bị xé sống.

Máu tươi chảy ra bên rìa sương đen, đỏ tươi chói mắt.

"Muốn chết hả, còn không mau chạy theo ta!"

Minh Chương quát Tang Tước, Tang Tước mặt mày ủ rũ, siết chặt nắm tay, quay người chạy theo Minh Chương.

"Quả nhiên có tác dụng!"

Minh Chương vui mừng nhìn lá bùa trong tay đã cháy chậm lại, rồi liếc nhìn sương đen phía sau vì bận cắn nuốt vợ chồng họ Lưu nên tốc độ đuổi theo chậm lại, khoảng cách đã kéo dài thêm năm mét.

Minh Chương nhìn thấy khuôn mặt u ám của Tang Tước, đáy mắt khinh miệt, trong lòng khinh bỉ.

Nếu không phải cậu cố tình dẫn theo hai lão bất tử đó, thì họ đã không thể chạy thoát khỏi làn sương đen, giả vờ thanh cao cái gì chứ!

Hai người cứ thế chạy được khoảng hai phút, trong bóng đêm, một ngôi nhà gạch xanh đã hiện ra trong tầm mắt.

Minh Chương nhìn lá bùa chỉ còn lại một chút trong tay mình, chống đỡ đến lúc vào được nhà là không thành vấn đề.

"Nhìn xem tà ám kia đâu rồi?" Minh Chương nhanh chóng nói với Tang Tước.

Tang Tước quay lại nhìn, làn sương đen đã đuổi đến cách họ ba mét, cô không nhìn thấy bóng dáng của quỷ đồng kia, nhưng cổ tay tím bầm của cô càng lúc càng rét buốt tận xương.

Bất chợt, sau lưng truyền đến tiếng gió, Minh Chương thừa lúc Tang Tước quay lại, từ điểm mù và khoảng cách rất gần, vung dao chẻ củi chém vào cổ Tang Tước.

Gϊếŧ Tang Tước, cậu có thể lấy được báu vật trên người cô ta, còn không lo bị sư phụ nuốt hết, lại có thể kéo xác Tang Tước mới chết về giao cho sư phụ, một mũi tên trúng hai con nhạn!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Minh Chương không kìm được mà nhếch lên, trong mắt toàn là điên cuồng.

Tiếng xé gió từ sau đầu đánh úp lại, ánh mắt Tang Tước lóe lên.

Bộp!

Cổ tay của Minh Chương, bị Tang Tước sớm có phòng bị kiềm chặt giữa không trung.

Minh Chương kinh ngạc mở to mắt!

Tang Tước xoay người lùi bước, dùng một chiêu quật người qua vai, quăng mạnh một cái, Minh Chương ngã ngửa trên đất.

Ngay sau đó, dao gọt trái cây trong tay cô đâm mạnh vào lòng bàn tay thằng đó, ghim chặt tay nó xuống đất.

"Đồ chó!"

Tang Tước lạnh lùng thốt ra hai chữ, cả quá trình diễn ra lưu loát sinh động, hành văn như mây trôi nước chảy.

Dù gì thì cô cũng đã diễn tập nhiều lần trong đầu.

Minh Chương kinh ngạc, sững sờ trong một cái chớp mắt, sau đó, cơn đau mãnh liệt ập tới, khiến cậu ta không nhịn được mà chửi ầm lên.

"A a a! Con tiện nhân này!" Minh Chương mắt đỏ ngầu, điên cuồng chửi rủa.

Tang Tước mặt không biểu tình, không có một chút thương hại quân bất nhơn.

Cô lấy cuốn sách bìa trắng trong ngực Minh Chương, tính luôn túi tiền thằng này giắt ở bên hông nhét vào người, rồi nhặt lá bùa còn lại chút ít trên đất, không chút do dự chạy đi.