Minh Chương dừng lại một chút rồi nói: "Tà ám có sương mù sẽ tạm thời áp chế tà ám yếu hơn xung quanh, mặc dù không biết quy tắc gϊếŧ người của nó là gì, nhưng nếu nó theo dõi chúng ta, tà ám khác sẽ không dám lại gần, coi như bảo đảm được phần nào."
Minh Chương vừa dứt lời, vợ chồng họ Lưu còn chưa kịp nói gì, thì lá bùa chỉ còn một phần ba trên cửa sổ và cửa chính bất ngờ cháy phừng phừng.
Một cỗ âm phong từ đâu thổi vào, ánh đèn lắc lư, chuyển thành màu xanh lục.
Thấy vậy, Minh Chương cứng người, mặt mày tái nhợt, vội lùi xa khỏi cửa và cửa sổ, vợ chồng họ Lưu cũng hoảng sợ co rúm lại.
Tang Tước nhìn thấy, hai cánh cửa gỗ nhanh chóng mục nát, xuất hiện những vệt bẩn màu đỏ sậm, đồng thời mùi xác thối càng lúc càng đậm.
Bên ngoài tối đen, cái thứ giống như sương mù, từ khe cửa tràn vào.
"Tà ám... bây giờ ở đâu?" Minh Chương lo lắng hỏi Tang Tước, giọng run rẩy không kiềm chế được.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, gương mặt đầy hoảng sợ của mấy người trong phòng đã đọng một lớp sương lạnh.
Tang Tước nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay áo, cẩn thận lùi lại, mắt nhìn thẳng ra cửa.
"Ở ngoài cửa... đã vào rồi!"
"Nhanh! Chạy về phía cuối làng!"
Dưới bầu trời, trăng máu đỏ tươi treo lơ lửng, bóng cây như những móng vuốt đang vươn ra, không ngừng tiến gần đến bốn người đang chạy thục mạng trên con đường.
Minh Chương một tay kẹp chặt lá bùa đang cháy chậm, tay còn lại cầm dao chẻ củi, xua vợ chồng họ Lưu ra ngoài, dẫn theo Tang Tước trốn qua cửa sổ phía sau căn nhà đất, sau đó chạy dọc theo con đường chính trong làng.
Mấy người họ lấy Minh Chương làm trung tâm, bám sát nhau, ba mét phía sau là làn sương đen cuồn cuộn, vô số bàn tay quỷ từ trong sương đen tranh nhau quơ quào về trước, hàn khí lạnh rợn người càng lúc càng áp sát.
Cổ tay đầy vết bầm tím của Tang Tước bắt đầu đau âm ỉ, lòng cô rối bời, không biết phải làm gì bây giờ.
Âm phong không ngừng gào thét, Tang Tước nhận ra, tuy rằng vợ chồng họ Lưu đã già, trước đó khóc lóc thê thảm, toàn thân suy yếu, nhưng lúc này lại chạy nhanh không thua kém Minh Chương.
Có lẽ những người ở đây đã quen với tình huống này, khi gặp tà ám, họ không la hét, biết chạy trốn nhanh thì mới có thể giữ mạng.
Tang Tước vừa chạy vừa ngấm ngầm quan sát xung quanh, dưới chân là con đường đất, hai bên là những ngôi nhà đất thấp bé đổ nát, trông như một ngôi làng nghèo nàn lạc hậu.
Nhà nào cũng đóng chặt cửa, trước đó còn nghe vài tiếng chó sủa, nhưng giờ lại im phăng phắc.
Từ môi trường xung quanh, đến trang phục, khẩu âm, cùng với hiểu biết về tà ám, hành vi phản ứng với tà ám của Minh Chương, và những người ở đây, thì có lẽ, nơi này không phải là thế giới của cô, mà là, một cái thế giới cổ xưa nào đó.
"Chết tiệt!"
Minh Chương đột nhiên tức giận mắng mỏ, mới chạy ra chưa đầy hai phút, lá bùa trong tay cậu ta đã cháy gần hết, tốc độ cháy ngày càng nhanh, mà làn sương đen phía sau, thì đã cách họ chưa đầy hai mét.
Sớm muộn gì cũng bị nó cuốn vào, không thể thoát ra được.