Nhiễm Tòng Quân cầm kiếm gỗ đâm mạnh về phía trước.
“Tay phải có sức, đến lúc cần thiết phải tàn nhẫn.” Vừa nói còn có thể ngửi được mùi vị chua ngọt của trái cây vừa ăn.
Nhiễm Tòng Quân cảm giác thân thể nàng bị thân hình to lớn của Hàn Mộ bao bọc chặt chẽ, nàng còn có thể nhìn thấy góc mặt kiên định của hắn khi dạy nàng.
Nàng lấy lại ý thức, lặp lại động tác của Hàn Mộ.
Nửa canh giờ qua, Hàn Mộ chủ động nhắc tới nghỉ ngơi.
Nhiễm Tòng Quân biến mất một lát, khi quay về mang theo một giỏ thức ăn.
Mở nắp ra, có thể nhìn thấy hoa quả đã để trong nước giếng mát lạnh từ lâu, bọt nước mềm mại đọng trên lớp vỏ đỏ tươi, mới vừa tới gần đã cảm thấy mát lạnh.
Trong ấm sứ trắng có đựng trà hoa quả, dương mai chua ngọt được ép thành nước, cộng thêm mùi trà nhài thơm ngát, bên ngoài ấm phủ một lớp sương mỏng.
Nhiễm Tòng Quân rót một chén, đưa cho Hàn Mộ trước.
Chua ngọt lại không mất vị trà đặc biệt, Hàn Mộ chưa từng nếm thử hương vị như vậy.
Nhiễm Tòng Quân lại thêm sữa đặc vào chén trà dương mai còn lại, ngọt ngào thơm nồng, chính là trà sữa thời hiện đại.”
“Hương vị này so với ngày đó ở Trân Bảo Phường tốt hơn rất nhiều.” Hàn Mộ tán thưởng, uống một chén dưới ánh nắng gay gắt đúng là thánh phẩm giải nhiệt.
“Cho nên, ngươi nghĩ tới chuyện bán ra ngoài sao?”
Hàn Mộ nhìn Nhiễm Tòng Quân với ánh mắt khác.
Nhiễm Tòng Quân giải thích nói: “Loại đồ vật này không cần kỹ thuật gì nhiều, bán mấy văn tiền một chén ở tiệm sách của ngươi, sắp đến giữa hè rồi, người tới tiệm sách mua sách uống một chén, cũng xem như thu được chút tiền.
Hàn Mộ không nghĩ tới Nhiễm Tòng Quân sẽ suy nghĩ tới tiệm sách của hắn.
Hiện tại, Cảnh triều coi trọng văn chương, người đọc sách phần lớn đều sẽ đến tàng thư các ở học đường đọc miễn phí, chuyện làm ăn của các tiệm sách đương nhiên cũng không còn tốt như trước.
Nhiễm Tòng Quân bỏ thêm ống hút trúc vào cốc, miệng nhỏ cong lại uống nước lạnh.
Để nàng nghỉ ngơi một lát.
Hàn Mộ cảm thấy đề nghị này cũng rất được, đúng lúc đang mùa hoa quả, không cần phải trà gì quá ngon, cách làm Nhiễm Tòng Quân vừa nhắc đến cũng rất dễ dàng, hắn có thể thử một lần.
Nghĩ tới đây, lại nhịn chén nước của Nhiễm Tòng Quân đã gần cạn, liền nói, tiếp tục luyện tập.
Nghỉ ngơi một lát, lấy lại chút sức lực, Nhiễm Tòng Quân tiếp tục luyện tập.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn về hướng tây, bóng cây nghiêng sang một phía, Hàn Mộ mới trèo tường rời đi.
Ban đêm, gió mát thổi qua, từng ngôi sao cùng nhau tỏa sáng trên trời.
Nhiễm Tòng Quân thay đổi tác phong lười biếng thường ngày, tập đứng tấn trong sân.
Thu Họa và Xuân Vũ đứng canh bên cạnh nàng.
Buổi chiều bên ngoài Thu Hương các, các nàng nghe trong viện mơ hồ có tiếng nam nhân, hai người nhìn nhau cách xa hơn một chút, ánh mắt như chim ưng nhìn quanh sân không cho người khác đến gần.
Thu Họa và Xuân Vũ nhìn nhau, cô nương nhà các nàng có tình cảm với Hàn tướng quân phải không, nếu không người bình thường tay chân không muốn động đậy tại sao bây giờ lại đứng tấn tập võ.
Cô nương nhà mình đúng là chịu khổ.
Thời tiết đầu hạ tuy vẫn có muỗi đốt nhưng cũng chỉ để lại vết đỏ nho nhỏ trên cổ tay cánh tay, không sưng không ngứa.
Thu Họa lấy dầu cù lạ nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị đốt, Xuân Vũ cầm búa mỹ nhân khẽ đấm lên hai chân cứng đờ mỏi nhức của nàng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc Nhiễm Tòng Quân bước xuống giường còn lảo đảo suýt ngã, toàn thân đau nhức như bị cán qua.
Ăn sáng xong, lại vội đến học đường từ sớm, hôm qua muội muội Hàn Mộ là Hàn Yên Hi đã đến Lăng Châu, hôm nay chính thức đi học, lần đầu tiên gặp mặt đương nhiên phải đến sớm một chút.
Đi được nửa đường,Nhiễm Tòng Quân lại cảm thấy có chuyện không ổn, mới vừa nói đã mấy ngày không trao đổi, cảm giác choáng váng quen thuộc lại ấp đến rồi.
Hàn Mộ mở to mắt, nhìn đình đài lầu các đan xen trước mặt, hắn từng đi con đường đến học đường này mấy lần cũng xem như quen thuộc, nghĩ tới việc chuyện hai người đang làm trước khi xuyên qua, lại không nhịn được hít một hơi.
Hy vọng Nhiễm Tòng Quân không cần quá kích động.
Trước lạ sau quen, đây là lần thứ ba đi con đường này, Hàn Mộ hứng thú nhìn phong cảnh xung quanh
Mấy ngày nay hắn đã đọc một ít sách dạy cắm hoa, có sẽ sẽ không khiến cấp Nhiễm Tòng Quân mất mặt.
Hôm nay mấy tiểu cô nương đều đến học đường từ sớm, Hàn Mộ nhìn ba người, người ngồi sau hắn chính là biểu muội Sở Vân Chi, cô nương thon gầy bên phải là trưởng nữ Lý gia Lý Tĩnh Bình, người có khuôn mặt nhỏ xinh ngồi sau là biểu muội Nhiễm Tòng Quân từng nói, Lý Tĩnh Di.
Lớp học buổi sáng còn chưa bắt đầu, ba người cũng không xin Nhiễm Tòng Quân kể chuyện, mà tập trung nhìn ngoài cửa sổ, muốn nhìn xem Hàn Yến Hi rốt cuộc là người thế nào.
Hàn Mộ cũng biết hôm nay muội muội hắn đến nữ học đường Lý gia, nghĩ tới những người ở đây đều hòa đồng dễ ở chung, như vậy muội muội hắn không phải chịu thiệt, hắn cũng không cần quá để ý.
Ngoài cửa, một cô nương vóc người cao gầy, làn da màu lúa mạch, anh khí tươi sáng đi tới.
Hàn Mộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy muội muội nhà mình, Hàn Yên Hi.
Hàn Yên Hi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Hàn Mộ, nói chính xác là:
—— dừng trên thân thể Nhiễm Tòng Quân, lại xuyên qua tim Hàn Mộ.