Rời khỏi sơn thôn kia đã được bảy ngày, trên đường qua một tòa huyện thành cũng ở tại đây mua không ít đồ cần thiết rồi mới lên đường, đứng trên mặt đất ghồ ghề lồi lõm, nghe tiếng gió, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên mỹ lệ bên ngoài, Hà Duyệt vẫn là nhịn không được nở nên nụ cười.
"Qua cái sơn cốc kia liền đi tới Mậu Huyện."
"Mậu huyện?"
Hoàng A Tẩu gật đầu, "Ân, Mậu Huyện này nghe nói có hồ nước đệ nhất thiên hạ, nói là nước hồ thiên nhiên kop cần đun cũng nóng, còn có thể dưỡng thân."
Hồ nước thiên nhiên không cần đun cũng nóng, kia chẳng phải là suối nước nóng sao? Không thể tin được cổ nhân đã bắt đầu hưởng thụ suối nước nóng rồi nha!
"Ta cũng nghe nói qua về hồ nước này, nói là có công hiệu trị bệnh, Hà công tử cũng nên thử xem." Diệp Thu ở bên ngoài nói vọng vào.
Suối nước nóng ai lại không muốn tắm, nếu có cơ hội đương nhiên hắn cũng muốn thử, bất quá.... Hoàng A Tẩu nhận ra tâm tư của Hà Duyệt, cười nói: "Chúng ta còn có vài đồ vật cần đi Mậu Huyện mua, hơn nữa đi tới Mậu Huyện đã là trời tối."
Hà Duyệt xấu hổ cười cười ngay sau đó dời mắt nhìn sơn cốc xa xôi, mà ở bên sơn cốc kia chính là Mậu Huyện phi phàm náo nhiệt.
Mậu Huyện, nổi tiếng thiên hạ có suối nước nóng, bất quá ở thế giới này không gọi là suối nước nóng mà là dược tuyền, có người đồn đại rằng có người tắm ở đây thì hết bệnh liền được ca thiên hạ ca tụng đến nổi danh.
Đoàn người của Hà Duyệt khi đi tới Mậu Huyện mặt trời đã ngả về Tây, trên đường đi vẫn là ra roi thúc ngựa không ngừng mới đuổi được tới trước khi mặt trời xuống núi. Ở trọ tại một tòa khách điếm, lại từ trong miệng tiểu nhị biết được dược tuyền nằm đâu sau đó Hà Duyệt cùng Hoàng A Tẩu đi tới dược tuyền chi trang.
Hôm nay Mậu Huyện cũng không biết có cái lễ hội gì mà trên đường phi phàm náo nhiệt, đèn l*иg treo cao, đèn màu trôi nổi đầy sông, tiếng đàn tranh duyên dáng đưa tới hàng loạt tiếng vỗ tay, tài tử ngâm thơ đối ẩm, xuất sắc đánh võ, biểu diện tạp kỹ làm Hà Duyệt nhìn no cả mắt.
Tới dược tuyền chi trang, Hà Duyệt muốn tắm phòng đơn liền thanh toán ngân lượng rồi cùng Hoàng A Tẩu đi xuống phòng của mình, hảo hảo ngâm một canh giờ, chờ tới khi ra ngoài, sắc trời đã tối kịch.
"Dược tuyền này quả thật không tồi, tinh thần bản thiếu gia tốt lên rất nhiều."
"Còn không phải sao? Chu thiếu gia, khí sắc của người tốt lên rất nhiều, không biết đợi lát nữa tranh đoạt hoa khôi người có đoạt được không?"
"Chê cười, ta đường đường là Chu gia đại thiếu gia, mấy kẻ hèn hoa khôi gì đó sao có thể vào được mắt xanh của bản thiếu gia!"
"Nga! Chu thiếu gia còn có cực phẩm nhân gian gì mà chưa hưởng dụng qua a!"
Hán tử đáng khinh kia giơ lên cây quạt, một bộ tâm cao khí ngạo nói: "Nghe nói lần này ở Liễu Xuân Viện sẽ xuất hiện một Lân nhi."
"Lân nhi!" Xung quanh ngừng thở, Lân nhi chính là cái gì, là quốc gia mỹ ngọc nha! Ngay cả một ít thế gia vọng tộc cũng không có khả năng cưới được Lân nhi vậy mà tại một kỹ viện nho nhỏ lại có thể xuất hiện Lân nhi!
"Uy, Chu thiếu gia người là đanh chê chúng ta ngu ngốc sao? Lân nhi có bao nhiêu trân quý người còn không biết, quan viên địa phương nơi đây không muốn sống nữa sao? Dám để Liễu Xuân Viện bán Lân nhi?"
"Hắc hắc, này là các ngươi không biết, nghe nói Liệu Xuân Viện phía sau có chống lưng nên..."
Hà Duyệt nghe thấy hán tử kia nói nhịn không được nhíu mày, Lân nhi có thân phận ở Huyền Minh Quốc có thể nói là cực đại cao quý, không nói đến bá tánh bình thường, ngay cả người nhà giàu cũng không dám đối với Lân nhi gây khó dễ. Bởi vì Lân nhi là hài tử trời cho, là người cho chính gia đình mình vận may, đối với một hộ gia đình nếu người nào có thể sinh hạ Lân nhi, địa vị trong nhà của nàng cũng từ đó mà nâng lên, thế nhưng bây giờ lại nghe nói có Lân nhi được bán ở Liễu Xuân Viện.
Vài vị hán tử đáng khinh nói chuyện với nhau vài câu liền rời đi, nghe được những lời này ngay cả Hà Duyệt cũng Hoàng A Tẩu đều không cao hứng, đặc biệt là Hoàng A Tẩu, nảng tức giận nói: "Một đám bại hoại, dám làm bẩn Lân nhi như thế cũng không sợ mang đến họa sát thân."
"Hoàng đại nương, người đừng tức giận, nhóm người này đều là một đám lưu manh, không đáng để chúng ta sinh khí."
Hoàng đại nương cũng không phải vì bọn chúng mà sinh khí, ta đây chính là đau lòng vị Lân nhi kia, Hoàng đại nương ta luôn tâm tâm niệm niệm chính mình có một Lân nhi, chính là trời cao không ban cho chúng ta, mà này lại có Lân nhi vào kỹ viện, ta...."
Có người bên ngoài nghe được những lời Hoàng A Tẩu nói cũng cảm thấy tức giận, đều là con người a! Còn thuận đường mắng chửi cái đám quan phủ kia một hồi, mắng chúng một đám bại hoại, không hỏi chuyện dân mà để người khác gây rối, Hà Duyệt nghe được cũng sinh khí.
"Hoàng đại nương, hay chúng ta cũng đi xem một chút."
"Này không được, thân thể của người quan trọng, ta tuy rằng đau lòng vị Lân nhi kia nhưng ngươi mới là quan trọng nhất."
Hà Duyệt ấm lòng cầm tay Hoàng A Tẩu, nói: "Hoàng đại nương, chỉ đi xem một chút, sẽ không có xảy ra chuyện gì."
Thấy Hà Duyệt kiên trig như vậy hơn nữa chính Hoàng A Tẩu cũng muốn đi, liền gật đầu nói:"Vậy ngươi trước hết thay quần áo, Hoàng đại nương bồi ngươi đi."
Hà Duyệt đem một kiền quần áo nữ mày vàng nhạt mặc vào người, lại tròng lên một kiện lụa mỏng màu tím, được Hoàng A Tẩu chỉnh trang, đơn giản dựng một kiểu tóc nữ nhân, cắm vào mấy cây trâm liền đi ra khỏi dược tuyền chi trang.
Đừng hỏi Hà Duyệt vì sao phải thay nữ trang, chuyện ngày hôm nay cũng đã biểu lộ.
Tuy rằng thực bất đắc dĩ nhưng là vì an toàn của bản thân vẫn là nên ẩn nhẫn.
Hà Duyệt thay đổi một thân nữ trang cũng không làm giảm đi một phần tư sắc, ngược lại còn tăng thêm vài phần mỹ cảm, một đường đi này tầm mắt quay qua nhìn thật sự là không đếm xuể, nếu không phải vì cái bụng phồng lớn kia chỉ sợ đã có rất nhiều hán tử tiến lại gần.
Nhìn một màn này Hà Duyệt nhịn không được cười khẽ, hắn đây chính là phải cảm tạ chính mình hoài hài tử a! Hà Duyệt bất đắc dị lắc lắc đầu, đứng một chỗ chờ Hoàng A Tẩu hỏi đường tới Liễu Xuân Viện mới tiếp tục đi.
Bên ngoài Liễu Xuân Viện, đèn l*иg hồng hồng đỏ đỏ treo đầy gác mái, các loại hoa đăng xinh đẹp kết đầy bốn phía, trước cửa đã có các loại thiếu gia có tiền đều ầm í muốn xem người, mụ mụ đứng trên lầu mặt tươi cười không ngừng mời khách đi vào.
"Ta nói Xuân Nương à, ngươi cũng đừng lừa gạt chúng ta, mau đem bảo bối ngươi nói mang ra đây! Chúng ta chính là rất muốn nhìn thấy vị Lân nhi xinh đẹp hơn nữ tử, phúc khí quanh thân lắm rồi nha!"
"Đúng vậy đúng vây! Mau kêu người ra cho chúng ta nhìn một chút."
Hà Duyệt đứng ở một góc, nghe thấy đám nam tử đáng khinh kia cười cười nói nói, mày liền không chút nào giãn ra, ngay sau đó nghe thấy Hoàng A Tẩu ở bên cạnh mắng chửi, Hà Duyệt chỉ âm thầm than nhẹ lắc lắc đầu, chờ đợi vị Lân nhi kia xuất hiện.
Thực mau, Xuân Nương đem vào rất nhiều hoa khôi còn có một vị bạch y tiên nhânhaagoij là tiên nhân không phải hắn thật sự là tiên nhân mà chính là nói đến dáng người tướng mạo cùng khí chất, nhìn dung mạo xinh đẹp kia, ngay cả chính Hà Duyệt cũng nhịn không được cảm thán, Lân nhi này rất đẹp nha.
"Oa, đây chính là Lân nhi! Thật đúng là cực phẩm, lảo tử hôm nay thật có phúc, Lân nhi này là của bản thiếu gia!"
"Phi phi phi, ngươi có phúc cái gì, Lân nhi này là của ta!"
"Đi đi đi, ngươi là cái tên lưu manh có thể xứng với Lân nhi này sao, hắn chính là của lão tử."
Trận chiến tranh đoạt phía sau đè lên phía trước vì vị Lân nhi này mà khai hỏa, mà Lân nhi tên Nam Cung Ngạn đứng ở lầu hai đã bạo nộ rồi, vì cái gì hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Còn bị bán ở trước mặt mọi người thế này, tất cả đều là vì Nhị nương cực phẩm của hắn a!
Ngay cả cha ruột của chính mình còn không thèm để ý sự tồn tại của bản thân, nói cái gì chính mình căn bản không phải là phúc khí Lân nhi mà là khắc tinh, bởi vì hắn khắc chết mẫu thân còn hại chết nãi nãi thiếu chút nữa hại chết đệ đệ, còn cái gì mà phúc tinh, là sao chổi thì có!
Nam Cung Ngạn thực tức giận, rõ ràng hại chết mẹ hắn chính là Nhị nương, nãi nãi cũng chính là bị Nhị nương kia hãm hại, đệ đệ cũng là bị cái người gọi là con vợ cả hại, mà hắn..... Ha hả, Nam Cung Ngạn hiểu, đây chính là thái độ ngươi đối với ta cùng mẹ ta sao?
Nam Cung Ngạn chua xót Hà Duyệt cũng không biết nhưng Hà Duyệt cảm thấy Lân nhi xinh đẹp cao lãnh này không nên đứng ở đây, mà là thực thích hợp với cái vị Tề Tử Tiêu tâm đã chết kia. (Mai mối giùm người yêu cũ:v)
Nói đến Tề Tử Tiêu, Hà Duyệt liền nhịn không được thở dài, hắn thật sự rất xin lỗi người này, chính là vẫn mệnh trớ trêu như thế a!
"Ta ra một ngàn năm mua người này!"
Một ngàn năm lượng nói ra đánh gãy dòng suy tư của Hà Duyệt, Hà Duyệt nhìn công tử ra giá cao kia nhịn không được nhíu mày, còn chưa kịp cảm khái gì đã nghe một người khác hét: "Ta ra ba ngàn lượng."
Ngọa tào! Ba ngàn lượng, nhiều tiên như vậy à, chỉ là một Lân nhi?"
"Ta ra năm ngàn lượng mua vị Lân nhi này." Hán tử Hà Duyệt gặp ở dược tuyền chi trang hét lên một cái giá cao ngất trời, Xuân Nương ở lầu hai đã nhịn không được cuwoif càng sáng lạng, tiến lên hỏi: "Còn có ai ra giá cao hơn không?"
"Ta ra bảy ngàn lượng."
"Lục thiếu xuất hiện rồi."
"Ai nha, Lục thiếu gia đúng thật là có tiền nha!"
"Đó là đương nhiên, Lúc thiếu chính là con một của đệ nhất nhà giàu Mậu Huyện này mà, không chỉ có tài văn học mà còn rất có đầu óc kinh doanh, ta nghe nói Lục thiếu đã tính toán chuyện tham gia khoa cử năm sau."
"Oa, vậy không phải là sắp làm quan sao? Thật có tài nha, bất quá nếu Lân nhi này đến được với Lục thiếu gia thì đối với hắn cũng không tệ rồi."
"Không sai không sai."
Người khác nói chuyện Hà Duyệt có nghe được trong tai, mà Nam Cung Ngạn cũng có nhìn thoáng qua diện mạo soái khí của Lục Quỳnh, Lục Quỳnh cười cười sau đó nghe Xuân Nương hô: "Còn người nào ra giá không? Không ai ra giá vị Lân nhi này đêm nay liền thuộc về Lục thiếu gia."
"Đám gia hỏa chết tiệt này!" Hoàng A Tẩu tức giận mắng.
Nam Cung Ngạn năm chặt đôi tay, Lục Quỳnh rất bình tĩnh chuẩn bị ngân lượng, Xuân Nương mừng thầm, bảy ngàn lượng này không phải là ai cũng có thể xuất ra được, liền tính Chu thiếu gia cũng chỉ giám xuất năm ngàn thôi a."
"Vậy tối nay Ngạn Nhi thuộc về..."
"Một vạn lượng."
Một vạn lượng vừa ra khỏi miệng toàn hội trường liền rơi vào yên lặng, Lục Quỳnh nhìn về phía Hà Duyệt, Nam Cung Ngạn cũng nhìn về phía Hà Duyệt, Xuân Nương đối với Hà Duyệt giả nữ hô lên một vạn lượng mà sâu sắc khϊếp sợ mà Hoàng A Tẩu ở bên cạnh cũng giật mình gọi Hà Duyệt: "A Duyệt!"
Hà Duyệt đối với Hoàng A Tẩu cười cười, nói: "Hoàng đại nương, đừng lo lắng, ta đều có chừng mực."
"Vị cô nương này, ngươi mở miệng nói một vạn lượng cũng không phải nói giỡn, nói như thế cô nương đây cùng Ngạn Nhi..." Xuân Nương không muốn để một vị cô nương mua Nam Cung Ngạn nhưng thật sự đối với một vạn lượng ưu ái, nhưng nhìn đến Hà Duyệt, Xuân Nương không nghĩ Hà Duyệt sẽ lấy ra được một vạn lượng này.
"Đúng vậy, cô nương, muốn nam nhân thì về nhà tìm tướng công của ngươi đi a!"
"Hahahaha..."
Hà Duyệt làm lơ xung quanh trào phúng, nhìn chằm chằm Xuân Nương ý vị thâm trường nói: "Xin hỏi Xuân Nương có cho phép bản cô nương mua Lân nhi này một đêm hay không?"
"Ngạch..... Cái này, chưa từng, bất quá cô nương à, ngươi nếu thật sự lấy ra một vạn lượng, Ngạn Nhi liền thuộc về ngươi, còn nếu không thể, xin thứ cho chúng ta đem người đuổi ngươi ra ngoài."
"Không sai, không sai, ngươi một cô nương xinh đẹp tới thanh lâu quậy phá cái gì?"
"Đúng đúng đúng, cô nương, nhìn ngươi đang mang thai, vẫn là nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!"
Lục Quỳnh đánh giá Hà Duyệt liền đối với nữ nhân này sinh ra hảo cảm, nhưng nhìn đến cái bụng hở to ra kia cũng chỉ có thể than nữ nhân tốt như vậy đã thuộc về người khác.
Nam Cung Ngạn đối với chuyện Hà Duyệt hướng hắn báo giá cảm thấy kỳ quái, một nữ nhân muốn hắn một đêm làm cái gì?