- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
- Chương 46
Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
Chương 46
"Hoàng Thượng, cứ uống rượu mãi cũng không tốt, Thần thị có một trò thần kỳ này nếu không ngại thì cứ xem."
"Nga, có gì bất giờ?"
Hà Duyệt mỉm cười nói: "Còn thỉnh Hoàng Thượng cho phép Thần thị chuẩn bị một chút."
Lãnh Diệc Hiên gật gật đầu, Hà Duyệt đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc mọi người đều tò mò suy đoán, Hà Duyệt đã tiến vào bên trong, cùng lúc trước không có biến hóa gì, vẫn là một thân áo dài màu tím.
"Duyệt Quân, ngươi nói thần kỳ ở đâu?" Chu Tử Hoa vẫn luôn không mở miệng tò mò hỏi.
Hà Duyệt hướng Chu Tử Hoa cười cười, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, quơ quơ cũng mở ra cho mọi người đối diện nhìn, "Hoàng Thượng, người có thấy khăn lụa này có vấn đề gì không?"
"Trẫm thấy cái khăn trên tay ngươi quơ quơ, có vấn đề gì?"Lãnh Diệc Hiên nhưng thật ra muốn nhìn xem Hà Duyệt sẽ cho hắn cái bất ngờ gì?
Hà Duyệt gợi lên khóe miêng, "Hiện tại chính là bắt đầu thần kỳ." Hà Duyệt không vội không chậm cho chiếc khăn lụa vào nắm tay phải lại làm bộ nhắm mắt vài giây rồi lần nữa mở mắt cùng tay phải ra, khăn lụa trắng lúc trước giờ đã là khoảng không dọa mọi người nhảy dựng, bao gồm cả chínhLãnh Diệc Hiên.
"Không thể tin được, rõ ràng khăn lụa là nhét vào nắm tay như thế nào lại không thấy?" Tiêu Sở Nhiên vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, "Duyệt Thượng Thị, ngươi rốt cuộc là sử dụng loại pháp thuật gì?"
"Tả tướng, Thần thị không có dùng cái gì pháp thuật, nếu ngươi muốn khăn lụa như vậy, Thần thị lại lấy ra được không?" Hà Duyệt cười cười lại lần nữa nắm chặt tay phải, đi đến trước Tiêu Sở Nhiên đang trợn mắt há mồm, mở tay ra, Tiêu Sở Nhiên kích động nhìn nhìn khăn lụa màu trắng, nói: "Đây là thật sự, không có khả năng, ngươi như thế nào lấy ra được?"
Lãnh Vân Diệu cũng lộ ra biểu tình khó có thể tin, ánh mắt kia như là thật hận không thể ngay lập tức kéo Hà Duyệt nói ngươi giải thích a! Hà Duyệt làm lơ, cười cười đem khăn lụa thu hồi vào trong nắm tay, "Một cái quá ít, không ngại thêm mấy cái nữa."
"Cái gì?"
Tiêu Sở Nhiên còn chưa kịp kinh ngạc, Hà Duyệt đã đem khăn trắng nhét vào tay, chờ thêm vài giây, lại một lần nữa từ nắm tay lấy ra một cái khăn tay màu xanh biếc tiếp sau đó lại là một cái màu xanh lam. Hai chiếc khăn lụa khác nhau làm cho tất cả mọi người đều cảm thán ra tiếng, một đám tràn đầy tò mò chạy lên trước quan sát, thậm chí cả Lãnh Diệc Hiên cũng từ đình hóng gió chạy ra bên người Hà Duyệt, "Nói đi! Đây là làm thế nào?"
Hà Duyệt cười không nói, đem hai cái khăn lụa thu về sau đó bao quanh cánh tay,Lãnh Diệc Hiên chờ Hà Duyệt xuất ra chiêu tiếp theo, không nghĩ tới Hà Duyệt lại cho hắn thêm một điều bất ngờ. Vốn là hai cái khăn tay lại tới khi buông tay ra đã trở thành một nắm cánh hoa, gió thổi qua cánh hoa múa bay đầy trời đẹp không sao tả siết đồng thời làm nhiều người khϊếp sợ vạn phần.
Lãnh Diệc Hiên bắt lấy cánh tay Hà Duyệt, "Nói cho trẫm, ngươi như thế nào làm được, còn mấy cái khăn lụa đi đâu rồi?"
Có lẽ là do hứng thú, Hà Duyệt nổi lên ý trêu đùa, cười lắc đầu nói: "Bí mật." Ma thuật kỹ thuật cao như vậy làm sao có thể nói cho người khác, như vậy sao mà vui được.
Có thể trắng trợn táo bạo cự tuyệt Hoàng Thượng chỉ sợ duy nhất có một mình Hà Duyệt, Lãnh Diệc Hiên vô pháp với Hà Duyệt rồi, làm sao bây giờ? Đành phải nén giận gợi lên một nụ cười quỷ dị, dọa Hà Duyệt tới mức tâm sinh bất ổn nhưng quá muộn!
Lúc sau không khí đã trở nên sinh động hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều người chạy tới hỏi Hà Duyệt về tiết mục thần kỳ vừa rồi, Hà Duyệt đều ngậm miệng không đáp dù là những người có quan hệ tốt với mình hay không.
Có Hà Duyệt đi đầu khuấy động, không khí hòa hợp thực mau trôi đi, khi cung tiễn Hoàng Thượng rời đi,Lãnh Diệc Hiên lại hô tên Hà Duyệt, cái gọi là không khí hòa hợp kia lập tức không còn, chỉ có đố kỵ chỉ có oán hận.
Hà Duyệt biết được Hòa Hương Viên hội tụ hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến, hơn nữa còn sẽ nhận người thị tẩm, nhưng Hà Duyệt cũng không nghĩ Lãnh Diệc Hiên sẽ triệu mình, là bởi vì truy vấn sự kiện khi nãy....... Đúng rồi, hôm nay vẫn lần thứ hai, còn một lần nữa.
Một bộ biểu tình xong đời làm Thải Hà đứng bên cạnh không nhịn được cười cười nói: "Chủ tử, Hoàng Thượng gọi người."
Hà Duyệt vội vàng đứng lên, nhìnLãnh Diệc Hiên vẫn đang chờ, mười phần không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể hùng hổ hướng đến bên cạnhLãnh Diệc Hiên, một đường rời khỏi Hòa Hương Viên.
Hà Duyệt đi rồi, Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu là những người đầu tiên rời đi, tiếp theo là Lý Thanh Uyển, Đổng Ly cùng Lương Thần Mục Trì, tiếp nữa là Chu Tử Hoa cùng Triệu Du, Thục Phi đi ở phía sau cũng nghe được không ít lời xấu về Hà Duyệt vì thế sắc bén nói: "Cái gì nên nói cái gì không nên nói chẳng lẽ còn muốn bản cung phải dạy lại các ngươi." Thượng Uyển Như trừng mắt về phía hai tỷ đệ Vương Ngọc cùng Vương Lộ, "Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng là người hồ đồ, các ngươi làm cái gì Hoàng Thượng đều rõ ràng, thức thời liền ngậm cái miệng lại bằng không.........Các ngươi cho rằng Hoàng Thượng thích mấy cái ồn ào này sao?"
Lời cuối cùng này của Thượng Uyển Như mặt ngoài là muốn nói cho Vương Ngọc, Vương Lộ cùng đám người muốn gây rối nhưng thực chất chính là nói cho đám người Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nghe. Nhìn thấy sắc mặt đám người Đức Phi khó coi đến cực điểm, Thượng Uyển Như mới cười cười rời đi chọc cho Từ Tuệ thật hận không thể xé nát mặt Thục Phi ra.
Thục Phi đi rồi, Đức Phi cũng phất tay áo rời đi, Hoa Thần việc nhân đức không nhường ai cũng tức giận rời đi rồi, các đại nhân vật đều đi hết các tiểu nhân vật ở lại chỗ này có tác dụng gì, các phi thị đều đã đi về hết, các tân nhân cũng không ngoại lệ.
"Xem ra đồn đãi là sự thật, Hoàng Thượng sủng ái Duyệt Thượng Thị nhất." Một vị ngữ nữ ở phía sau Trịnh Giai Hoàn nói.
"Ân, ngươi không biết đâu, ta hôm nay nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn luôn nhìn Duyệt Thượng Thị, bất quá Duyệt Thượng Thị lớn lên cũng quá đẹp mắt, đặc biệt là cặp mắt kia, ta là lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt đẹp như vậy a!"
"Không sai, không sai, co với mắt hò ly còn đẹp hơn!"
"Nói bậy cái gì, Duyệt Thượng Thị như thế nào lại so sánh với hồ ly." Trong tâm niệm của mọi người, hồ ly là loài động vật âm hiểm giảo hoạt, cùng so sánh với Hà Duyệt lương thiện thật chính là vu oan a!
Mặt khác người vừa rồi nói ra hai chữ hồ ly kia tỏ ra bất mãn, hướng Trịnh Giai Hoàn nói: "Trịnh Đáp Ứng người nói xem."
Trịnh Giai Hoàn tươi cười đầy mặt, "Hậu cung thị phi nhiều, há có thể để người khác bàn luận ở nơi này, để người có ý đồ nghe được thì trị tội hết một lượt."
Nghe thấy hai chữ trị tội, tất cả mọi người đều không nói, lẳng lặng đi theo, chờ đi ra Hòa Hương Viên rồi, quản sự cô cô đi tới nói: "Trịnh Đáp Ứng, người ở chỗ này chờ một lát, một hồi sẽ có cung nữ dẫn người đi chính cung điện của mình."
"Cảm ơn cô cô, Hoàn Nhi đã biết, Hoàn Nhi tạ cô cô trước nay đã chiếu cố." Trịnh Giai Hoàn quy củ cúi đầu nói.
Quản sự cô cô cũng coi như vừa lòng, cười gật gật đầu, cũng chúc phúc vài câu rồi thét to nói những người khác rời đi, lại không ngờ Tôn Đạo Toàn trước một bước chạy tới, quản sự cô cô vội vàng chạy lên hỏi: "Không biết Tôn công công tới đây là có chuyện gì?"
"Ân, tạp gia tới đây là tuyên chỉ."
Vừa nói tuyên chỉ, tất cả mọi người quỳ xuống, Tôn Đạo Toàn mới há mồm đọc: "Hoàng Thượng có chỉ, phong Mộ Dung Bách làm Trung Thị, ngự ở Lâm Hoa Điện, khâm thử."
Mộ Dung Bách ngẩng đầu kinh ngạc, Tôn Đạo Toàn cưởi hô: "Mộ Dung Trung Thị, còn không mau lãnh chỉ tạ ơn."
Mộ Dung Bách bừng tỉnh chạy nhanh lên dập đầu, "Thần thị lãnh chỉ, Hoàng Thượng van tuế vạn vạn tuế."
"Ân, Trịnh Đáp Ứng, hai người ở đây chờ, sẽ có người tới đây đón hai người." Tôn Đạo Toàn nói xong liền rời đi, dư lại một đám người nhìn Mộ Dung Bách, đương nhiên những người có quan hệ không tồi với hắn cũng tiến lên chúc mừng, ngay cả quản sự cô cô vẫn luôn không thích hắn cũng tiến lên chúc mừng vài tiếng, cũng nói: "Mộ Dung Trung Thị, người có biết Lâm Hoa Điện kia là trước đây ai ở không?"
Mộ Dung Bách thực thức thời lắc đầu, quản sự cô cô cười trả lời: "Người ở trước đây chính là người mà Hoàng Thượng sủng ái nhất." Mộ Dung Bách cùng Trịnh Giai Hoàn mở to hai mắt nhìn, những người khác cũng lần lượt lộ ra biểu tình kinh ngạc, phản phất nói cho mọi người biết cung điện này không phải dạng vừa.
Mặc kệ đơn giản hay không đơn giản, người nên đi đều đã đi, hai người nhìn thoáng qua đối phương, lẳng lặng chờ cung nhân đến đón về cung điện mình ở, ngay sau đó cáo biệt liền quay đầu bước đi.
Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách như thế nào hiện Hà Duyệt cũng không quản được nữa, rốt cuộc ở Long Thần Điện vẫn có chuyện đại sự chờ hắn, đó chính là..........làm thế nào để an toàn trốn thoát đây? Từ từ, còn một lần nữa, thuyết minh hôm nay cúc hoa của hắn vẫn có thể giữ được, chính là lần trước trải qua một lần khắc cốt ghi tâm, chỉ sợ hôm nay không hảo hảo phản kháng, nhất định sẽ bị ăn tươi!
Huân hương tràn ngập nội điện, long sàng màu vàng sáng, đây là lần thứ hai Hà Duyệt tới nơi này, cùng lần trước tâm tình bất an nhưng lần này chính là khẩn trương, trái tim đập nhanh hận không thể nhảy ra ngoài, rõ ràng còn chưa phải mất đi cúc hoa, cần gì phải suy sụp như vậy?
Một đầu tóc đen sớm đã tắm gội tản ra khoác lên hai sườn vai, lộ ra da thịt bóng loáng, thoáng cử động áo trong tơ lụa thượng đẳng liền chảy xuống bả vai, làm hại Hà Duyệt nhiều lần kéo lại quần áo đề phòng lại rơi xuống.
Trong lúc không biết đã kéo áo bao nhiêu lần thì Lãnh Diệc Hiên đã bước vào nội điện, nhìn Hà Duyệt đưa lưng về phía chính mình, một cỗ nóng rực xông lên phần bụng dưới, đi nhanh về phía trước, lặng lặng ôm người từ phía sau lưng, cũng cầm lấy hàm dưới đối phương dán lên miệng mình triền miên hôn sâu.
"Ngô....." Quả nhiên, lại như thế nào không kịp phòng bị sắc lang, mẹ nó, hắn như thế nào liền không phát hiện ra Lãnh Diệc Hiên đã vào cửa chứ?(Ủa chứ nhận ra thì em sẽ làm được gì??)
Đáng giận......ân........ Loại tình huống này rốt cuộc phải làm thế nào mới đẩy được đối phương?
Có phản kháng liền có chiếm hữu,Lãnh Diệc Hiên thật sự không buông, phỏng chừng là quên mất cái gì là gọi là ba lần triệu kiến rồi, quyết định đè Hà Duyệt lên long sàng, quần áo cũng đã sớm bóc gần hết. Hà Duyệt có đủ thời gian thở dốc cũng đồng thời chú ý tới tình huống của mình hiện tại không ổn, một đôi mắt giống như sói săn mồi kia nhắc nhở Hà Duyệt rằng cần nhanh chóng ổn thỏa việc này bằng không đợi lát nữa kẻ chịu tội là chính mình.
Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng cầu khẩn: "Hoàng....Hoàng Thượng, Thần thị có chuyện muốn nói."
"Ngày mai lại nói."
Ngày mai chỉ sợ chính mình cũng hông cần nói gì nữa, lại một lần nữa bị áp dưới thân, Hà Duyệt hoảng loạn nói:"Diệc Hiên, ngươi đáp ứng ta sau ba lần triệu kiến mới làm mà, lúc này mới là lần thứ hai a, ngươi không thể......"
Lãnh Diệc Hiên dừng, bởi vì hắn cũng nhớ ra ước hẹn kia, mắt đen nhìn chằm chằm người dưới thân,"Trẫm biết, trẫm đáp ứng ngươi nhất định sẽ thực hiên, bất quá Duyệt cũng nên nhớ rõ, lần sau chính là cơ hội cuối cùng."
Hà Duyệt giật mình gật gạt đầu, nuốt nuốt nước miếng, dùng ánh mắt ý bảo Diệc Hiên ngươi có thể hay không đi xuống, nhưng hiệu quả không lớn, Lãnh Diệc Hiên nhưng thật ra hứng thú tăng vọt vẫn đè trên người Hà Duyệt, ma xát đồng thời nói:"Hôm nay ở Hòa Hương Viên vì sao không nói cho ta, ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật muốn gạt ta, Duyệt?"
Ngô......Ngươi hỏi thì cứ hỏi, động cái gì, mẹ nó, có biết là nam nhân không thể chịu nổi được khıêυ khí©h hay không hả!?!? Hà Duyệt thực sự rõ ràng cảm nhận được ma sát củaLãnh Diệc Hiên là lúc có phản ứng, hơn nữa còn mất mặt bịLãnh Diệc Hiên phát hiện, cái tươi cười kia quả thật là thiếu đánh, còn trả lời cái gì? Dấu diếm hay không dấu diếm cái gì? Mẹ nó, chuyện dấu diếm ngươi ta còn nhiều lắm, bất quá mấy chuyện đó ta sao có thể kể cho ngươi?
Lãnh Diệc Hiên cười cười sựa lại mái tóc đen cho Hà Duyệt, cũng đưa miệng tới lỗ tai nhẹ nhàng kêu:"Duyệt....."
Bên tai một tiếng kêu nhẹ, lý trí nháy mắt tan vỡ, toàn bộ cơ thể giống như là ngâm vào nước nóng, rất khó chịu! Khi da thịtLãnh Diệc Hiên dán lên người, Hà Duyệt vươn tay ômLãnh Diệc Hiên, hôn xuống một cái, nháy mắt bùng nổ, hai khối thân thể dung hòa lại tạo nên cảnh đẹp sinh động cho long sàng. Đương nhiên cái bước cuối cùng cũng không có làm đến, ước định vẫn phải tuân thủ bằng không chọc giận người nào đó phỏng chừng mất nhiều hơn được.
Ôm ấp xong, Hà Duyệt vẫn chưa ngủ mà nằm ở trên giường nói thầm: "Diệc Hiên, ngươi cùng Triệu Du có phải hay không từng có cái gì?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
- Chương 46