Chương 40

"Đề nghị của Duyệt Thượng Thị thế nhưng cùng lời của Tả tướng có điểm tương đồng." Lãnh Vân Diệu cho Tiêu Sở Nhiên một nụ cười ý vị thâm trường, lại bị Tiêu Sở Nhiên cho một ánh mắt xem thường mà kết thúc.

Lãnh Diệc Hiên đem biểu tình của mọi người vào mắt, ngay sau đó nhìn Hà Duyệt, khóe mắt có thêm vài phần ôn nhu, vẻ mặt nghiêm túc nói:" Các vị đại thần, còn ai có kiến nghị khác không?"

"Hoàng Thượng, thần cho rằng phương pháp của tả tướng rất tốt." Thượng Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Thần cũng tán thành Trấn quốc tướng quân." Sở Hà cúi đầu chắp tay nói.

Hà Duyệt thấy hai vị đại thần phía sau Tiêu Sở Nhiên, lại nhìn mấy vị đối diện Tiêu Sở Nhiên, nháy mắt đối với triều đình Huyền Minh Quốc đang mở party gì liền hiểu ngay, thu hồi tầm mắt, khi còn tự hỏiLãnh Diệc Hiên sẽ quyết định như thế nào,Lãnh Diệc Hiên đã mở miệng nói:"Hữu tướng là có chuyện muốn nói?"

Từ Tài Đức dư quang nhìn Hà Duyệt một cái, lại nhìn thoáng qua Tiêu Sở Nhiên rồi cung kính cúi đầu nói:" Thần xin cẩn tuân thánh chỉ của Hoàng Thượng."

"Được, Tiêu Sở Nhiên, Sở Hà nghe lệnh, trẫm lệnh hai ngươi phụ trách việc này, hai tháng sau trẫm không muốn nghe nói về chuyện nạn dân này nữa."

"Thần tuân chỉ." Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà trăm miệng một lời nói.

"Đều lui ra đi!"

"Thần cáo lui!"

Sau khi trọng thần triều đình rời khỏi Ngự Thư Phòng, Hà Duyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đương nhiên cũng hung hăng trừng mắt nhìnLãnh Diệc Hiên cho hắn phiền toái, kết quả đối phương căn bản không để bụng, cười tiến lên giữ chặt tay Hà Duyệt, "Trẫm nghe nói ngươi gần đây vội vàng luyện múa, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới đây, chẳng lẽ là nhớ trẫm?"

"Hoàng Thượng khi nào da mặt trở nên dày như vậy?"

Lãnh Diệc Hiên cũng không vì khẩu khí của Hà Duyệt mà tức giận, cưởi hỏi:" Nói đi! Tìm trẫm có chuyện gì?"

"Ta muốn xuất cung." Hà Duyệt vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt vài lần, ôn hòa sửa sửa mái tóc trước trán của đối phương, "Trẫm đã nhiều ngày quốc sự bận rộn, chờ thêm mấy ngày nữa trẫm mang ngươi ra ngoài."

Hà Duyệt nhíu mày:" Hoàng Thượng, ta........"

"Duyệt, lần trước trẫm đã cùng ngươi nói rồi, việc bất quá tam, trẫm không muốn nghe ngươi nói muốn rời khỏi hoàng cung nữa!"

Hà Duyệt căn chặt môi,Lãnh Diệc Hiên đau lòng đồng thời cũng cưỡng bách chính mình phải sắc bén, "Xem ra lời trẫm lần trước nói với ngươi, Duyệt ngươi cũng không bỏ trong lòng."

Hà Duyệt trên lưng chợt lạnh, không biết nên cười hay nên khóc, cúi đầu trầm mặc,Lãnh Diệc Hiên thấy vậy có chút sinh khí, "Trẫm lại cùng ngươi nói một lần, trẫm sẽ không buông tha để ngươi ra khỏi hoàng cung này, cho nên loại ý tưởng này không cần tiếp tục nữa."

Tâm ẩn ẩn đau, Hà Duyệt nắm chặt đôi tay, cắn cắn môi, ngẩng đầu ánh mắt lạnh thấu xương nhìnLãnh Diệc Hiên, đề cao can đảm nói:" Ngươi biết ta không thích hậu cung tranh đấu, hà tất vì thế..............Huống hồ thiếu một người như ta với ngươi lại không có ảnh hưởng gì."

Một cỗ hàn khí bắn thằng về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, nhưng thực mau hắn đã bị Lãnh Diệc Hiên cường thế kéo vào l*иg ngực, "Ngươi lặp lại lần nữa."

Khí thế cùng biểu tình hiện tạo của Lãnh Diệc Hiên làm cho Hà Duyệt ý thức được người này tức giận bao nhiêu, Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, bỏ qua một bên tầm mắt:" Ngươi cần gì phải như thế?"

"Ha hả, hà tất phải như thế, Duyệt, ngươi nguyện ý rời khỏi ta, chẳng lẽ đối với ngươi mà nói sự tình phát sinh mấy tháng qua chỉ là hư tình giả dối?" Lãnh Diệc Hiên nắm cằm Hà Duyệt hướng lên nhìn chính mình, "Trẫm không cho phép!"

Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, từng đợt khí lạnh trên lưng nhắc nhở Hà Duyệt rằng bây giờ không nên nói cái gì mới thỏa đáng, nuốt nước miếng kinh hồn tán đản run run vài cái, Lãnh Diệc Hiên tuy rằng phẫn nộ hận không thể đem Hà Duyệt cầm tù lại nhưng lý trí vẫn là khống chế hắn, thu tức giận của chính mình lại, đem người ôm vào trong ngực, "Duyệt, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự muốn rời xa ta?"

Vứt bỏ trẫm mà dùng ta, có thể thấy được Lãnh Diệc Hiên lúc này là đang dùng thân phận Lãnh Diệc Hiên chứ không phải thân phận cấp bậc Hoàng Đế, lại không cách nào làm Hà Duyệt mở miệng nói muốn rời đi được. Hắn thật sự có thể rời khỏiLãnh Diệc Hiên, thực sự có thể rời khỏi chốn hoàng cung này rốt cuộc thì hắn cùngLãnh Diệc Hiên sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.

Hà Duyệt không làm được, không sai, từ lần đầu tiênLãnh Diệc Hiên hỏi Hà Duyệt có nguyện ý rời đi không thì nội tâm hắn liền đau hoảng, phản phất cái loại cảm giác như bị phản bội làm Hà Duyệt biết hắn chẳng thể rời được người này, rời đi thiên chi kiêu tử mới cùng hắn qua lại bất quá chỉ vài tháng.

Lãnh Diệc Hiên thấy ngươi trong lòng ngực mình vẫn không có hé răng, nhẹ nhàng đẩy Hà Duyệt, thấy một đôi mắt đen nhiều tia âm u, đau lòng nắm chặt cánh tay Hà Duyệt, "Duyệt, ngươi sợ hãi cái gì? Nói cho ta."

"Ta......." Ngay cả chính mình còn không nói lên được chính mình là đang sợ hãi cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, phe phẩy đầu.

Lãnh Diệc Hiên thực không thích Hà Duyệt như bây giờ, cảm giác cùng mình xa cách, cách rất xa, vì thếLãnh Diệc Hiên lần đầu tiên sinh ra một tia hốt hoảng:" Duyệt, ngươi không cần sợ hãi, ngươi còn có ta.........Duyệt, ngươi không phải người khác, không cân ngụy trang gì cả, ngươi chính là ngươi, là Hà Duyệt duy nhất sống trên thế giới này."

Là Hà Duyệt duy nhất sống trên thế giới này, mười chữ đơn giản này lại chạm đến sâu trong nội tâm của Hà Duyệt, trong nháy mắt, như có một cỗ nước mát tràn ra thẩm thấu mỗi một chỗ trên khối thân thể này. Mát lạnh, sảng khoái, Hà Duyệt cảm thấy như chính mình trọng sinh một lần nữa, kể từ khiLãnh Diệc Hiên nói ra mười chữ kia, hắn liền cảm thấy một cái gì đó hắc ám ẩn sâu bên trong nội tâm mình giờ như tan biến hết.

Kỳ thật Hà Duyệt vẫn luôn có một tia kháng cự đối với cái thế giới cổ đại này, đại khái là trong tiền thức vẫn không có nguyện ý chấp nhận rằng chính mình đã xuyên không, cũng có lẽ là bởi vì xuyên qua đối với khối thân thể không phải của chính mình mà sinh ra kháng cự, cảm thấy tùy thời hắn sẽ rời đi, trở lại cái thế giới mà trước giờ hắn vẫn luôn thuộc về.

Nhưng mà một vài câu nói này củaLãnh Diệc Hiên đã góp phần đánh thức hắn, làm hắn ý thức được rằng Hà Duyệt này đang sống chân thật ở thế giới cổ đại, lấy một thân phận Hà Duyệt mới đẻ sống ở cái thế giới kỳ diệu này.

"Duyệt."

Hà Duyệt ngẩng đầu nhìnLãnh Diệc Hiên đang kêu mình, nhìn biểu tình lo lắng của đối phương cũng làm cho Hà Duyệt hoàn hồn, nếu hắn thật sự không có sống ở thế giới này, làm sao có thể cảm nhận được ấm áp màLãnh Diệc Hiên mang đến cho hắn, lại như thế nào khi biết được thân phận thật sự của đối phương mà cao hứng, lại như thế nào khi đối phương hỏi hắn có muốn rời đi hay không lại thấy thống khổ, không biết trả lời ra sao, kỳ thật hết thảy đã nói cho hắn biết, hắn thuộc về nơi này. Một phen tự hỏi qua đi, Hà Duyệt kỳ thật biết mình thíchLãnh Diệc Hiên.

Lãnh Diệc Hiên không biết Hà Duyệt suy nghĩ cái gì, biểu tình vẫn luôn thay đổi thất thường, nhưng nhìn sắc mặt của Hà Duyệt cũng không phải khó coi, khẩu khí nghiêm túc lại lần nữa vâng lên:" Ta lần trước cùng ngươi đã nói qua, mặc kệ ngươi tin hay không, thích ngươi điểm này ắt không sai, ta cũng đã nói cho ngươi ba lần gặp mặt rồi từ ngươi mà biết đáp án, bất quá vụ việc hôm nay, trẫm xem ra không muốn biết nữa."

Hà Duyệt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc,Lãnh Diệc Hiên nhẹ cong khóe miệng, đôi mắt đen lâm vào trầm ngâm cùng ác liệt," Phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua ngươi?"

Người này không chỉ phúc hắc mà còn bá đạo a! Hà Duyệt đỏ mặt, tim đập nhanh đẩyLãnh Diệc Hiên ra, cuốn quýt thoát khỏi Ngự Thư Phòng, vì thế làmLãnh Diệc Hiên sửng sốt vài giây, cuối cùng đương nhiên là vui vẻ cười to làm cho đám người Tôn Đạo Toàn chờ bên ngoài một phen kinh hồn lạc phách.

Chuyện ở Ngự Thư Phòng thật mau đã bị Hà Duyệt lãng quên, thể xác và tinh thàn toàn bộ đều dành cho việc luyện múa, khi toàn bộ động tác đều kết hợp như cá gặp nước, Hà Duyệt mới ra khỏi Xích Nguyệt Điện, vẻ mặt nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào Dự Thạch Viên.

Thải Hà nhìn Hà Duyệt phía trước vui sướиɠ, lui về phía sâu hai bước tới gần Tử Ngọc, nhỏ giọng nói:"Ngươi có hay không thấy chủ tử cùng trước đây có điểm khác nhau?"

Tử Ngọc không hé răng nhưng cũng gật đầu tán đồng nghi vấn của Thải Hà, Thải Hà kinh dị nói:" Nói như vậy thật đúng là không giống nhau, ta còn tưởng rằng là ta đa nghi."

"Phỏng chừng là thông suốt một ít việc." Tử Ngọc nhìn về phía Hà Duyệt cầm hòn đá chạy bên hồ sen, hơi cong cong môi, Thải Hà nhìn màn như vậy ấm áp cười," Bất quá ta rất thích chủ tử hiện tại." Tử Ngọc không nói chỉ cười khẽ rồi chạy lên hô:" Chủ tử, cẩn thận a!"

Hà Duyệt quay đầu lại nhìn Hà Duyệt cười cười, lại lần nữa quay đầu đối diện thân ảnh quen thuộc bên hồ bên kia, chạy nhanh quay đầu hô:"Tử Ngọc, Thải Hà đuổi theo."

"Chủ tử đây là đi đâu?" Thải Hà vội vàng đuổi kịp, Tử Ngọc cũng tăng tốc lên, nhìn đến hai thân ảnh của xa xa, hai nha đầu liền hiểu.

Hà Duyệt vốn định kêu Chu Tử Hoa nhưng còn chưa mở miệng liền thấy Vương Lộ cũng Vương Ngọc đi tới, đồng hành còn có Liễu Lam Nhi, Diệp Cốc Dịch cùng một tiểu hài tử, từ vẻ ngoài cùng cách ăn nói cử chỉ, là một bé thân phận không thấp a!

Chu Tử Hoa rất cung kính hướng đoàn người thỉnh an, nhưng lại bị Hiền Phi thân phận lớn nhất trong đám người làm khó dễ không cho đứng lên, Diệp Cốc Dịch ở một bên cười khẽ không hé răng, ngay cả Vương Ngọc cùng Vương Lộ cũng trào phúng chọc Hà Duyệt thật hận không thể lấy tay bóp nát chúng, hắn vẫn còn nhớ lần trước chịu khổ mấy con người này không thoát khỏi quan hệ.

Tử Ngọc cùng Thải Hà cho nhau một cái liếc mắt, các nàng ăn ý biết được chủ tử nhà mình sẽ bước ra ngăn cản cho nên cũng không hé răng, chỉ là một trái một phải đi theo bên người Hà Duyệt, hùng hùng hổ hổ tham gia chiến trường.

Liễu Lam Nhi làm khó Chu Tử Hoa vì Hà Duyệt cùng người này có quan hệ không tồi, vì thế hôm nay tình cờ gặp liền không cấp sắc mặt tốt cho Chu Tử Hoa, mà Chu Tử Hoa vì phân vị thấp hơn cho nên rất thu liễm, nhưng không đại biểu rằng nội tâm hắn không phẫn nộ, cánh tay nắm chặt trong tay áo là minh chứng rõ nhất.

"Một đồ vật hạ tiện liền dám câu dẫn Hoàng Thượng."

"Liễu tỷ tỷ nói phải, cái thứ hạ tiện này cùng hồ ly tinh kia vốn dĩ là một đôi, tỷ tỷ chớ có vì thứ ti tiện này mà tổn hại thân thể." Vương Ngọc vẻ mặt lấy lòng nói.

"Mẫu phi chính là thân thể không khỏe." Lãnh Sương- nhi nữ của Liễu Lam Nhi vẻ mặt vô tội hỏi.

Gương mặt đáng yêu thật là trấn an tâm tình Liễu Lam Nhi, cười cười sờ đầu nhi nữ:" Mẫu phi không có việc gì."

Lãnh Sương thật không hiểu vì sao mẫu phi nàng vừa rồi vẻ mặt không cao hứng lại cười, là bởi vì phụ thị này đang quỳ dưới đất sao? Lãnh Sương chớp chớp mắt, chạy đến trước mặt Chu Tử Hoa cười nói:" Phụ thị vì sao vẫn luôn quỳ trên mặt đất?"

Hài tử bốn tuổi thì có thể biết cái gì, Liễu Lam Nhi trong lòng lại ăn mệt cũng vô pháp đối với con gái mình phát hỏa, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu nô tỳ bên cạnh, cung nữ thức thời lập tức tiến lên kéo Lãnh Sương," Đại công chúa, chúng ta đi nới khác chơi được không?"

"Không cần, mẫu phi, phụ thị này vì sao vẫn luôn quỳ trên mặt đất? Người không phải nói quỳ trên mặt đất là người phạm sai lầm sao? Phụ hầu này hắn chỉ hướng người thỉnh an chẳng lẽ cũng là sai lâm?"

"Dĩnh Nhi!"

Dĩnh Nhi hoảng hốt chạy nhanh lên lôi kéo Lãnh Sương qua một bên, "Đại công chúa, chúng ta đi đá cầu nhung đi!" Dĩnh Nhi thật hy vọng vị tuổi hài tử này không làm mẫu phi của nàng sinh khí a.

Nhưng tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, căn bản không hiểu mấy thứ này, dảy khỏi tay Dĩnh Nhi, lôi kéo váy Liễu Lam Nhi, "Mẫu phi, người cho phụ thị này đứng lên đi! Bằng không phụ hoàng sẽ không cao hứng."

Liễu Lam Nhi thật hận không thể cho nữ nhi của chính mình một bạt tai, nữ nhi thân sinh của mình sao có thể hướng về người ngoài như thế chứ? Nghiến răng nghiến lợi đem Lãnh Sương kéo túm, cũng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chu Tử Hoa một cái. Diệp Cốc Dịch vẫn luôn quan sát, phát hiện vẻ mặt Lãnh Sương thương tâm, tính toán hỗ trợ nói vài lời hay lại không ngờ còn chưa mở miệng, trước đã nghe một thanh âm quen thuộc.

"Nghe nói Hiền Phi hiền lương ôn hòa nhân hậu, chẳng lẽ là đệ đệ mắt vụng nhìn nhầm?" Hà Duyệt chính khí lẫm liệt đi tới, tức khắc mấy người ở đây đều như lâm đại địch.

Hà Duyệt không để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người của Liễu Lam Nhi, cười cười tới gần Vương Ngọc, Vương Ngọc dưới khí thế áp bách của Hà Duyệt lì vài bước, cúi đầu không dám hé răng, Hà Duyệt nghiêng người nhìn thoáng qua Vương Lộ, khẽ cười nói:" Vương Thượng Thị, ngươi tới cùng Hiền Phi tỷ tỷ nói một câu, chính mình thân phận thấp kém lại lăng nhục người có phân vị cao hơn là kết cục gì?"

Vương Ngọc run sợ dư quang nhìn về phía Liễu Lam Nhi, phát hiện sắc mặt Liễu Lam Nhi khó coi lại không có ý muốn giúp hắn, nhất thời kinh hồn tán đản. Hà Duyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Cốc Dịch, mặt vô biểu tình chấp tay hành lễ," Thỉnh Tuệ Thần, Hiền Phi an."