Hà Duyệt cân nhắc nửa ngày, cũng không biết có nên nói hay không, chỉ có thể đơn giản qua loa vài câu:" Khi ta xuất cung được Vân Vương cứu, cho nên........."
Chuyện này Lãnh Diệc Hiên có nghe qua, ám vệ được phái đi âm thầm bảo hộ có bẩm báo qua, sau đó Lãnh Vân Diệu tới tìm hắn hỏi cũng là một lý do. Phỏng chừng không có lừa hắn nên Lãnh Diệc Hiên cũng tin lời Hà Duyệt nói, chuyển nguy thành an lộ ra nụ cười thản nhiên:" Như thế còn phải cảm tạ Vân Vương một phen."
Cảm tạ? Hà Duyệt nội tâm khinh bỉ hừ nhẹ vài tiếng, hân mới không cần cảm tạ cái tên Vương gia dám đùa bỡn hắn đâu? Đương nhiên Hà Duyệt sẽ không đem cái loại tâm tình này lộ ra, vì thế cười thay đổi chủ đề, nói về chuyện luyện vũ, nghe hắn oán giận vài câu Lãnh Diệc Hiên liền ly khai Xích Nguyệt Điện, lưu lại Hà Duyệt ngơ ngác nằm trên giường.
Ngày thứ hai Hà Duyệt lại bắt đầu cuộc sống luyện múa khổ như địa ngục, sáng sớm bôn ba, lúc xuất cung Hà Duyệt còn không quên cấp Uất Trì Thấm mua quà tặng, ở Phục Tương Thành mua rất nhiều thứ hay ho, lãng phí nửa canh giờ mới tới Thái Thị phủ.
Đương nhiên lễ vật là đưa cho Uất Trì Thấm, Uất Trì Thấm cảm động nhận lấy, nhưng việc luyện tập lại không hạ thủ lưu tình một chút nào, chẳng qua mới chỉ nghỉ có một ngày mà các loại mệt mỏi thống khổ lại trở về như những ngày mới bắt đầu. Uất Trì Thấm nói hắn không có tiến bộ, Hà Duyệt chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà nghe, tuyệt không dám oán giận, dù sao việc không luyện tập cũng là hắn có lỗi.
Học cả ngày, Hà Duyệt mệt mỏi tới mức đi đường cũng không muốn, Uất Trì Thấm cũng thông cảm Hà Duyệt vất vả, liền lưu lại Hà Duyệt cùng nhau ăn cơm chiều, Hà Duyệt cảm động thiếu chút nữa là rớt nước mắt.
Bữa chiều tối, Hà Duyệt mồm to ăn cơm, ngay cả nhóm nô tỳ ở một bên đều cảm thấy đồ ăn hôm nay ăn nhất định rất ngon, bằng không vị Duyệt chủ tử này như thế nào lại có thể ăn tận ba chén cơm? (Bình thường vẫn vậy mà =))))))
Uất Trì Thấm thế nhưng lại không tức giận vì Hà Duyệt không tuân thủ quy củ ở bàn ăn, tuy nói Lân nhi có thể sinh sản, nhưng bản chất sinh lý so với mấy nam nhân bình thường đều không sai biệt lắm, tính hào sảng thì đối với Lân nhi hay nam nhân bình thường trời sinh đều có. Liền ngay cả người quy củ tao nhã như thế Uất Trì Thấm có khi cũng sẽ lớn mật làm ra các cử chỉ khác người, cho nên Uất Trì Thấm một chuta cũng không buộc bực việc cử chỉ ăn của Hà Duyệt giống như quỷ chết đói đầu thai.
Ăn xong chén thứ bốn, Hà Duyệt cuối cùng cũng ăn no, nhìn đến Uất Trì Thấm đang tươi cười, Hà Duyệt xấu hổ sờ sờ mũi, lập tức vội vàng xin lỗi nói:" Hà Duyệt làm Thái Thị chê cười rồi, mong Thái Thị tha lỗi."
"Vô phương, nói vậy ngươi cũng thực đói bụng lắm, ăn nhiều một chút cũng đối với cơ thể suy yếu của ngươi tốt hơn." Uất Trì Thấm vẻ mặt ôn nhu nói.
"Khụ khụ....." Cũng không phải hắn muốn mình yếu như vậy a, Hà Duyệt thấp mắt cười cười:" Thái Thị nói phải."
"Ngươi cũng đừng trách bản quân lắm miệng, Phi Ninh Vũ này mặc dù chú ý sự cân bằng bất quá lực đạo không đủ vẫn là múa không ra, ăn nhiều một chút mới tốt."
"Hà Duyệt không dám."
Uất Trì Thấm gật gật đầu, phất phất tay, bọn nha hoàn cung kính thu thập cái bàn, Hà Duyệt tính đứng dậy rời đi lại nghe Uất Trì Thấm nói:" Nhìn đến ngươi ta lại nhớ tới ngày mình mới bắt đầu tập Phi Ninh Vũ."
Hà Duyệt bị gợi tính hiếu kỳ:" Nói vậy Thái Thị khiêu Phi Ninh Vũ nhất định rất đẹp."
"Không sợ Duyệt chủ tử chê cười, chủ tử ta năm đó chính là khiêu Phi Ninh Vũ này mà nổi danh thiên hạ." Tiểu Quế đang hầu hạ một bên hưng phấn nói.
"Việc này ta cũng nghe không ít, bất quá Hà Duyệt còn nghe nói Thái Thị khiêu vũ này cùng Tiên Hoàng khoing thiếu quan hệ."
Uất Trì Thấm ngoéo khóe miệng một cái, đối với việc Hà Duyệt tò mò cũng không sinh khí, trên mặt lộ ra hạnh phúc thản nhiên, nói:" Tiên Hoàng yêu thích vũ khúc, vì thế tuyển phi tử nam thị cũng là qua thi múa, cũng tự mình biên chế rất nhiều vũ khúc, nhưng Phi Ninh Vũ này chính là do tổ tiên Huyền Minh Quốc Cao Tổ bien chế ra, bất quá tiếc là không có một ai nhảy ra vũ khúc này."
"Vậy Thái Thị như thế nào lại nhảy ra Phi Ninh Vũ?" Hà Duyệt tâm tình cục cưng tò mò hỏi.
"Nói đến việc này, đúng là trùng hợp." Uất Trì Thấm cười nói.
Nguyên lai ngay lúc đó Tiên Đế hạ chỉ tổ chức Thiên Vũ Chương, làm cho hậu cung có phân vị Thượng Thị, Chiêu Nghi trở lên đều phải tham dự, vì thế Tiên Hoàng chuẩn bị rất nhiều sách dạy vũ khúc, ngay lúc đó nhất Thượng Thị Uất Trì Thấm bởi vì vừa mới tấn phong không lâu, không thể lên trước chọn sách vũ khúc được, cuối cùng trước mắt hắn chỉ còn lại cuốn Phi Ninh Vũ khúc này, bất đắc dĩ lắm Uất Trì Thấm đành kiên trì luyện tập.
Ban đầu, Uất Trì Thấm cũng bị động tác của Phi Ninh Vũ khúc làm khó, sau đó lại ở phòng ăn thấy có nô tài dùng cân khí để cân vật nặng, vì thế Uất Trì Thấm nghĩ tới quy luật cân bằng, lực đạo cầm kiếm cùng với sự ôn nhu mềm mại của thân thể, vừa phải dẻo sóng vai, hoàn mỹ đem Phi Ninh Vũ khúc múa ra được, bởi thế mà Uất Trì Thấm được Tiên Hoàng Khang Đế để mắt yêu thích.
"Nói là trùng hợp không bằng nói là trúng mục tiêu nhất định." Nếu không phải mọi người ghét bỏ Phi Ninh Vũ khó khăn không khiêu được thì làm sao Uất Trì Thấm có thể có được quyển vũ khúc đó, một bước thành danh được Tiên Hoàng sủng ái? Cho nên Hà Duyệt cho rằng đây là nhất định, không phải trùng hợp, nên của ngươi sẽ mãi mãi là của ngươi, không phải của ngươi thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi.
Uất Trì Thấm nghe được lời Hà Duyệt nói có chút kinh dị nhưng rất nhanh hiểu ý cười gật gật đầu:" Ngươi nói đúng vậy, liền giống ngươi của hiện tại, mặc dù vô tình nhưng là nhất định."
Ha ha, hắn có thể nói hắn vì tiền nên mới khiêu điệu này sao? Căn bản là cùng với trúng mục tiêu không có quan hệ a!!!
"Bất quá bản quân cũng không nghĩ ra Hoàng Thượng lại cho ngươi ra ngoài cung học Phi Ninh Vũ có thể thấy được Hoàng Thượng sủng ai ngươi có thừa." Uất Trì Thấm cười nói, Hà Duyệt lại lộ ra biểu tình mê mang, cũng không để ý tới nơi này có người ngoài hay không nói:" Không dối gath Thái Thị, ta ngay cả mặt của Hoàng Thượng cũng chưa từng gặp như thee nào lại sủng ái có thừa?"
Uất Trì Thấm cùng Tiểu Quế trừng lớn mắt, Uất Trì Thấm cân nhắc một hồi nghiêm cẩn nói:" Ngươi khẳng định ngươi chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng?"
Hà Duyệt không chút do dự gật gật đầu, nhưng rất nhanh Uất Trì Thấm phản bác nói:" Không có khả năng, các đời trước chưa bao giờ có nam thị hay phi tử nào xuất cung cả, ngươi có thể ngoại lệ xuất cung cho thấy Hoàng Thượng sủng ái ngươi bao nhiêu, ngươi nói ngươi chưa bao giờ gặp Hoàng Thượng chuyện này làm sao giải thích đây?"
Đúng vậy, có thể ngoại lệ đã nói lên Hoàng Thượng đối với hắn chú ý nhiều bao nhiêu nhưng trong trí nhớ của hắn lại không xuất hiện con người này, duy nhất một lần thị tẩm lại ngủ quên mất.
Hà Duyệt nhíu mi, Uất Trì Thâm nghĩ nửa ngày nói:" Duyệt Nhi, hảo hảo ngẫm lại, có phải thấy ở đâu rồi mà quên hay không?"
Hà Duyệt nghe lời của Uất Trì Thấm cố gắng tự hỏi về những chuyện xảy ra từ lúc xuyên không tới giờ, cung nữ, nô tài, nam thị, phi tử, Thừa Tướng, Diệc Hiên.......... Đúng vậy, trong đám người đó chỉ có Diệc Hiên là khả nghi nhất. Hà Duyệt trừng lớn mắt, không có khả năng đi! Hẳn là không phải như vậy hắn....hắn như thế nào có thể là......... Hà Duyệt lần đầu tiên đối với thân phận của Lãnh Diệc Hiên sinh nghi ngờ.
"Nhìn biểu tình của ngươi giống như là đã biết cái gì?"
Hà Duyệt trầm mặc không trả lời nghi vấn của Uất Trì Thấm,Uất Trì Thấm cũng không hỏi ép chỉ ôn hòa nói:" Co cái gì cứ giáp mặt hỏi cho rõ ràng."
Đúng vậy, hắn quả thật nên hảo hảo hỏi lại, Hà Duyệt tỉnh táo lại ý cười gật gật đầu, sau đó cáo từ trở về cung.
Rửa mặt xong Hà Duyệt ngồi ở bên giường chờ, không biết vì cái gì cảm thấy đêm nay Diệc Hiên sẽ đến mà Lãnh Diệc Hiên cũng không phụ sự kỳ vọng của con người, lúc Hà Duyêth chờ được một khắc, Lãnh Diệc Hiên liền xuất hiện ở Xích Nguyệt Điện.
Hai người đối diện, ai cũng chưa mở miệng chỉ có ngồi đối diện, càng chờ càng lâu không khí bắt đầu trở nên vi diệu, Hà Duyệt đành hít sâu một hơi nghiêm túc hỏi:" Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lãnh Diệc Hiên cười nói:" Ngự Tiền Văn Sử."
"Diệc Hiên!" Hà Duyệt tức giận trừng Lãnh Diệc Hiên, "Không có một thần tử nào có thể đường đường chính chính xuất hiện ở hậu cung cả còn có gan nửa đêm đi vào tẩm cung của nam thị."
Lãnh Diệc Hiên giương giương khóe miệng, gia hỏa đơn thuần này cuối cùng cũng thông suốt, chậm rãi bước lên trên, lấy tay vuốt ve mặt Hà Duyệt:" Vậy ngươi nói xem ta là ai?"
Ánh sáng ảm đạm nhưng không làm tối đi đôi đồng tử màu đen mang đầy bóng dáng chính mình, không biết vì sao Hà Duyệt cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn độn, tim đập nhanh giống như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng không chế cảm xúc, hỏi:" Ngươi....Ngươi là......" Hà Duyệt nói không nên lời, hai chữ kia có cho hắn cũng không dám tưởng tượng.
Nhận thấy được cảm giác Hà Duyệt biến hóa, thân thủ ôm lấy đối phương, chờ đối phương bình tĩnh trở lại Lãnh Diệc Hiên cúi đầu hôn hôn trán Hà Duyệt, thật nghiêm túc nói:" Ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau ngươi đem suy nghĩ của ngươi nói cho ta biết."
Vì sao là ba ngày sau? Hà Duyệt không hiểu rất muốn hỏi, nhưng rất nhanh ý muốn lại thất bại bởi vì Lãnh Diệc Hiên không kiêng nể gì đối với hắn bắt đầu hôn xuống, hôn hôn còn kém theo các loại hành động ái muội thế nhưnh còn laya tay sờ sờ..... Khụ khụ có một số việc không nên nói rõ mới tốt, tóm lại sau khi Hà Duyệt thân thế hư thoát ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ hoàn toàn không biết Lãnh Diệc Hiên đối với hắn ôn nhu bao nhiêu, lại giảo hoạt. Nhẹ nhàng vén tóc đen lên, hôn hôn, Duyệt à, trò chơi thợ săn và con mồi nên kết thúc rồi.
Bởi vì Lãnh Diệc Hiên cho thời hạn, Hà Duyệt ba ngày này có thể nói là ngơ ngơ ngác ngác nhưng cũng may Phi Ninh Vũ toàn bộ động tác đều đã học xong, kế tiếp chỉ cần gia tăng luyện tập không cần phải đi ra ngoài, cho nên càng có thời gian trầm tư suy ngẫm a, Hà Duyệt cũng hướng Uất Trì Thấm nói lời cảm tạ cũng ước định sẽ thường xuyên vấn an rồi mới lên xe ra về.
"Chủ tử là thân thể không tốt sao?"
"A không có, Tử Ngọc ngươi vì sao lại hỏi vậy?"
"Nô tỳ thấy chủ tử người mấy ngày nay thần trí đều hoảng hốt."
Biết Tử Ngọc muốn nói là chuyện gì, Hà Duyệt cười lắc lắc đầu:" Ta không sao, chính là đang suy nghĩ một việc, Tử Ngọc ngươi không cần lo lắng." Tử Ngọc vốn định nói thêm chút gì nhưng thấy Hà Duyệt xốc màn lên nhìn ra ngoài cửa sổ liền không nhiều lời nữa.
Cung điện to lớn gần trong gang tấc làm cho Hà Duyệt lo lắng, lo lắng chuyện gì sao? Đương nhiên là thân phận Diệc Hiên, nếu hắn thực là đương kim........... Hà Duyệt cảm thấy vô lực, tổng cảm thấy nếu chuyện này xảy ra là thật,quan hệ của hắn cùng Diệc Hiên lại cách nhau xa càng xa.
"Chủ tử!"
Hà Duyệt lại nhìn ngoài cửa sổ xem đám người vài lần, liền buông rèm xuống, thực không biết có một đạo ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ, theo sau ánh mắt của kinh ngạc là vẻ mặt kinh hỉ cùng lạnh thấu xương.
-Chanh Đào Điện-
Có một nữ tử một thân lụa mỏng xanh đậm đang nằm trên ghe hưởng thụ cung nữ đút trái cây tiến cống, một vị cung nữ hấp tấp chạy vào:" Nương nương, nương nương......"
"Một chút quy củ cũng không có!"
"Nương nương tha tội, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo." Cung nữ nửa quỳ thỉnh tội.
Vương Lộ lập tức phất tay, cung nữ nô tài chung quanh đều tản đi, Vương Lộ mới hỏi tiếp:" Nói đi chuyện gì?"
"Vâng thưa, nô tỳ phụng ý chỉ nương nương xuất cung, cũng không ngờ rằng ngoài cung nhìn thấy Duyệt Thượng Thị, nô tỳ thấy việc này hệ trọng liền lập tức trở về bẩm báo nương nương." Cung nữ vẻ mặt tươi cười nói.
Vương Lộ vốn khônh có tâm tư lắng nghe nhưng nghe xong lời cung nữ nói lập tức lộ biểu tình khϊếp sợ, nhìn chằm chằm thị nữ đang quỳ trên mặt đất nói:" Ngươi vừa nói thấy ai?"
"Hồi bẩm nương nương nô tỳ là nói Xích Nguyệt Điện Duyệt Thượng Thị."
Trong cung này còn có mấy kẻ gọi là Duyệt Thượng Thị, Vương Lộ nhếch miệng, theo sau đứng lên chụp bàn cười to:" Ha ha ha trời cũng giúp ta, Hà Duyệt ngươi cũng có ngày hôm nay."
"Nương nương nói phải, xuất cung thế nhưng là tử tội a! Nếu bị Đức Phi nương nương biết......."
Vương Lộ vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng lấy tay đỡ nô tỳ vẫn quỳ trên đất lên," Ngươi làm tốt lắm, Mộng Nhi, đem vòng ngọc Hoàng Thương ban thưởng cho ta lấy lại đây."
Vương Lộ lấy vòng ngọc từ tay Mộng Nhi đưa cho cung nữ kia, cung nữ lập tức quỳ tạ Vương Lộ, Vương Lộ phất tay cho cung nữ kia ra ngoài đối với Mộng Nhi đối diện mình tươi cười đầy mặt nói:" Mộng Nhi, bồi bản cung đi Hạ Hà Điện." Mộng Nhi đáp lại vui vẻ giúp Vương Lộ vẻ mặt âm hiểm tiêu sái ra khỏi Chanh Đào Điện.
(* Chuẩn bị là một hồi gay cấn cần độc giả quan tâm a! Nhớ vote cho mình nhá!!!)