"Duyệt...ngươi muốn ta như thế nào trả lời ngươi?"
Hà Duyệt đỏ mặt, cố gắng khống chế nhịp đập con tim, ra vẻ trấn định nói:" Trả lời cái... cái gì a... Ngươi nghe lầm rồi."
"Nga... ta nghe lầm, ta giống như là vừa nghe ai hỏi ta là có hi vọng..."
"Diệc Hiên!"
Lãnh Diệc Hiên mỉm cười nhìn Hà Duyệt kích động quay đầu, Hà Duyệt hướng Lãnh Diệc Hiên trưng ra vẻ mặt sát khí, nội tâm thì điên cuồng mắng mình xuẩn, ngu ngốc, trì độn, não tàn, bất quá trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc nói:" Diệc Hiên thực xin lỗi, lời nói kì quái vừa rồi ngươi đem nó quên đi.... Ngươi là thần tử của Hoàng Thượng, ta là nam thị của Hoàng Thượng, chúng ta... chúng ta là...." Hà Duyệt khϊếp sợ trừng lớn mắt, hắn vừa rồi muốn nói gì, không có khả năng, không có khả năng cái gì, hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì a! Hắn là nam, là nam a!!! Hà Duyệt ngươi não tàn bất thành a!
Đều do cái địa phương lộn xộn này, đều do cái thân phận lộn xộn này, làm hại hắn hảo hảo một thẳng nam thế kỉ 21 lại đối với nam nhân khác cảm giác không nên có, mẹ nó... lão tử bị ngươi hại chết.
"Ý của ngươi là ta không phải thần tử thì có thể?"
"A, không, không đúng, Diệc Hiên ngươi cho dù không phải là Hoàng Thượng thần tử chúng ta cũng không có khả nang a... Ta cùng ngươi không giống nhau." Hà Duyệt cảm thấy dù mình có nói thêm gì đi nữa cũng càng trở nên kì quái, hơn nữa là trong cái chuyện khó nói này.
Lãnh Diệc Hiên vẫn nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Hà Duyệt, hắn thật không ngờ Hà Duyệt lại đối với hắn nói ra những câu này, Lãnh Diệc Hiên là chưa nói tới cao hứng hay không, dù sao thì Hà Duyệt nói với hắn những lời này là vì hắn còn che dấu thân phận mà không phải là đối với bậc Đế Vương là hắn, lại đồng thời cảm thấy may mắn khi tâm tư Hà Duyệt đối với mình đơn thuần hoàn toàn không giống tâm tư của những người khác đối với mình.
Phiền toái không chịu nổi, sầu mi khổ kiểm, các loại hình biến hóa trên mặt càng ngày càng thú vị, Lãnh Diệc Hiên tâm tình lại càng tốt lên, vì thế không để ý nơi này là nơi đâu, không cần biết cảm thụ của Hà Duyệt mà đem người nào đó vẫn nôn nóng bất an ôm vào lòng, nháy mắt cái người sắp điên lên im bặt, im lặng giống như cái bố ngẫu(?) cứng ngắc đứng trong lòng Lãnh Diệc Hiên.
"Có một số việc.... quên đi, ngươi chỉ cần hảo hảo nhớ kỹ phân tâm ngàu hôm nay, như vậy là đủ."
Có ý tứ gì? Cái gì nhớ kĩ phân tâm này, mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao), còn có, ngươi ôm ta làm gì, lão tử chuẩn cho ngươi ôm ta sao? Hà Duyệt cố gắng phản kháng Lãnh Diệc Hiên, kết quả là phí công, chọc Hà Duyệt nổi giận nói:" Diệc Hiên ngươi buông ra, ngươi có biết hay không ngươi đang làm cái gì, còn có, ta chuẩn cho ngươi ôm sao?"
"Duyệt ý tứ là ở trong miệng, ngươi liền chuẩn ta ôm ngươi."
"Đây đương nhiên là... không đúng, ta không có chuẩn ngươi ôm ta ngươi có nghe được không a!!!"
Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt oán giận tâm tình cáng thêm khoái trá ôm chặt đối phương, Hà Duyệt tức giận giãy mãi không ra trói buộc chỉ có thể ngoan ngoãn để đối phương ôm, cung may nhóm nô tài cung nữ đều đi làm việc, vườn to như vậy cũng chỉ có hao ngươi bọn họ bằng không có mười cái đầu cũng không đủ để chuyển nhà.
"Duyệt, nếu như ta là Hoàng Đế, ngươi là nam thị của ta thì ngươi sẽ như thế nào?"
"Đó là không thể Diệc Hiên."
"Trả lời ta." Lãnh Diệc Hiên nhẹ nhàng tách Hà Duyệt ra, thật sự nghiêm túc nhìn đối phương.
Hà Duyệt bị Lãnh Diệc Hiên đưa ra giả thuyết hoang đường làm cho tâm hoảng ý loạn, hắn không biết trả lời đối phương thế nào chỉ có thể trầm mặc nửa ngày rồi cuối cùng nói ra hai chữ:" Không biết."
Lãnh Diệc Hiên vẫn tưởng rằng Hà Duyệt sẽ không chút do dự nói ra những lời hay nhưng xem ra tiểu tử trước mặt kia hãm chưa đủ sâu, một khi đã như vậy, vậy cho ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi tay ta. Lãnh Diệc Hiên nhẹ kéo khóe miệng, lập tức ôm đối phương, ôn nhu nói:" Quên đi, ngươi cứ suy nghĩ nhiều đầu sẽ gặp rắc rối cứ đơn giản là tốt rồi."
"Có ý tứ gì?"
"Chính mình suy nghĩ."
"Diệc Hiên ngươi cứ quanh co lòng vòng là mắng ta ngu ngốc đúng không?"
"Nga~ ngươi còn chưa biết sao?"
"Ngươi.... hừ..." Hà Duyệt tức giận đẩy Lãnh Diệc Hiên ra, lập tức xoay người hướng lương đình đi tới, bất quá nếu cẩn thận chú ý, Hà Duyệt kì thật một chút vất mãng cũng không có, ngược lại còn đỏ mặt khẩn trương vuốt vuốt vị trí trái tim, đáng giận, Diệc Hiên ngươi là tên hỗn đảng.
Về sau hai người bình tĩnh đi rất nhiều, dù sao nơi này cũng không phải chỉ có mình bọn họ, nhìn trời dần dần ngả tối, đầy bàn món ăn làm cho Hà Duyệt ăn no nê vui vẻ.
"Ân.. Hoàng Thượng cũng không tệ lắm, thế nhưng còn hạ ban ngự thiện."
"Một bàn ngự thiện liền làm ngươi vui vẻ như vậy,"
Hà Duyệt trừng mắt liếc nhìn Lãnh Diệc Hiên một cái, không thèm nhìn đối phương tiếp tục ăn cơm, bất quá lúc ăn xong cái chân gà lại nghĩ đến bàn mỹ thực mình ăn ở tẩm cung Hoàng Đế hôm qua cùng lời nói của Tôn Đạo Toàn hôm nay, đôi đũa trong tay mất tự nhiên rớt xuống.
"Làm sao vậy?"
Hà Duyệt nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, lại nhìn về phía bàn ngự thiện, buồn bực phiết miệng nói:" Không ăn nữa, ta no rồi."
Lãnh Diệc Hiên kinh ngạc nhìn Hà Duyệt đứng dậy rời đi, lập tức đuổi theo, đi tới hướng bờ hồ nơi Hà Duyệt đang đứng, nói:" Như thế nào lại tự nhiên không ăn, là không hợp khẩu vị sao?"
"Không có chính là đột nhiên không muốn ăn."
"Nếu không muốn ăn thì đừng ăn nữa, đợi lúc đói bụng nhớ kêu Thải Hà làm điểm tâm cho ngươi."
Hà Duyệt không quan tâm Lãnh Diệc Hiên, bất quá vẫn thật ngoan ngoãn gật đầu, Lãnh Diệc Hiên nhìn lên trời, tính rời đi, còn chưa mở miệng cáo biệt đã bị Hà Duyệt dành nói trước:" Diệc Hiên, ngươi chi tiết nói cho ta biết, Hoàng Thượng có phải hay không là một người tâm can đen tối?" (Vâng Hoàng Thượng rất phúc hắc 😁)
Tâm can đen tối? Hắn khi nào thì tâm can đen tối? Lãnh Diệc Hiên nghiêm mặt hỏi:" Vì cái gì lại nói như vậy? Hoàng Thượng thế nhưng là một minh quân!"
"Hắn mới không phải minh quân, không phải chỉ là một mình dùng ngọ thiện thôi sao lại bắt ta tự mình làm... ngự thiện đưa đi... như thế không phải biết ta thành cái đích cho mọi người ở hậu cung chỉ trích hay sao."
Lãnh Diệc Hiên nghe xong Hà Duyệt oán giận nhịn không được cười ha ha, nguyên lai người này sinh khí khoing ăn cơm là vì mệnh lệnh của hắn a.
"Ngươi còn cười, ta đang sầu muốn chết đây này."
"Duyệt, ngươi lo nghĩ nhiều rồi, hậu cung này mỗi ngày cấp hàng hóa cho Hoàng Thượng rất nhiều, không kém ngươi chút nào đâu."
"Thực sự?"
Lãnh Diệc Hiên gật gật đầu, bất quá Hà Duyệt vẫn không khá hơn, mất hứng nói:" Nếu là trước đây ta thế nhưng sẽ xem như không có chuyện gì, bất quá hiện tại..... Diệc Hiên, ta hiện tạo hiểu được câu ngươi nói với ta, không thể xem thường hậu cung này."
Lãnh Diệc Hiên rất muốn nói một câu thật không dễ dàng a, có thể làm cho tiểu tử đơn thuần kia hiểu được lời nói của mình, quả nhiên không thể dùng phương pháp bình thường a.
Lãnh Diệc Hiên tiến lên cầm tay Hà Duyệt:" Hiểu được thì tốt, về sau liền mở to tâm nhãn, gặp phải chuyện gì thì cứ nói cho ta nghe.... Duyệt, mặc kệ là ai đều phải đề phòng, ta biết ngươi không có tâm tư hại người khác cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu hậu cung, nhưng điều này ngươi phải nhớ, ngươi không muốn không có nghĩa là người khác cũng không muốn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn là chuyện thực bình thường, cho nên Duyệt, cho dù không vì chính mình thì cũng phải vì ta mà hảo hảo bảo hộ bản thân."
Có lẽ biểu tình Lãnh Diệc Hiên quá mức nghiêm túc Hà Duyệt cũng không dám phản bác cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Kì thật Hà Duyệt cũng rõ ràng, muốn sống tốt ở hậu cung nhất định phải có nhiều t nhãn, cho dù không phải vì chính mình cũng không muốn...:" Vẫn là thế giới bên ngoài tốt, thật muốn xuất cunh đi!"
Hà Duyệt phát hiện sắc mặt Lãnh Diệc Hiên trở nên khó coi, lập tức cười có lệ nói:" Ta nói đùa... haha muốn cũng không biết là có khả năng xuất cung hay không... nói giỡn a.."
Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt cười gượng vừa rồi rất là không thích, liền mở miệng nói:" Ngươi thật sự muốn xuất cung cũng thật không khó."
Nghe được lời nói của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt khϊếp sợ quay đầu, lập tức kích động chạy ngay đến cầm tay Lãnh Diệc Hiên, nói:" Thật sự? Diệc Hiên, ngươi thực sự có biện pháp mang ta xuất cung?"
Lãnh Diệc Hiên mất hứng gõ gõ đầu Hà Duyệt, "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là có thể mang ngươi xuất cung nhưng bất quá chỉ có thể là ra ngoài dạo một hồi, vẫn phải trở lại."
"Ta biết, Diệc Hiên ngươi dẫn ta ra ngoài đi! Ta tới nơi này vẫn luôn ở cuộc sống trong cung, còn không có hảo hảo nhìn xem cuộc sống bên ngoài đâu." Phần sau Hà Duyệt đều dùng giọng thấp khẩn cầu giúp đỡ nói.
Lãnh Diệc Hiên vẫn là lần đầu thấy Hà Duyệt dùng thái độ này đối mình, nhịn không được gợi lên khóe miệng, ý vị thâm trường nói:" Vậy ngươi làm như thế nào hồi báo ta đây?"
"Ta...ta có cái gì ngươi cũng biết, ngươi vừa nhìn liền biết là người có tiền, căn bản là không cần thứ đó, ta hiện tại trừ một ita tiền kia ra cái gì cũng không có a."
"Tiền ta quả thật là không cần, xem ngươi ngày thường cũng làm không ít đồ ăn ngon, thôi ta liền đề ra một caia yêu cầu nhỏ đi, nếu ngươi đáp ứng ta, ta liền mang ngươi ra cung chơi, như thế nào?"
Hà Duyệt kinh hỉ không ngừng gật đầu, giống như đang nói ngươi có yêu cầu gì cứ noia nhanh đi làm xong chúng ta còn đi du ngoạn a, Lãnh Diệc Hiên hiểu ý cười, cúi đầu nói giọng đủ nghe được:" Ngươi hôn ta một chút, ta liền mang ngươi xuất cung."
Hà Duyệt thật không ngờ Lãnh Diệc Hiên lại đưa ra cái loại yêu cầu này, hắn thật muốn rống Lãnh Diệc Hiên một câu, ngươi có biết hay không chính mình là thân phận gì, ta là cái thân phận gì, bất quá cuối cùng cũng không có rống ra lời nói này, dù sao ở sâu trong lòng hắn cũng không cảm thấy chán ghét yêu cầu này của Lãnh Diệc Hiên.
"Có thể hay không...có thể hay không đổi yêu cầu khác...?"
" Quên đi hạ quan còn có rất nhiều công việc còn phải làm, cáo từ."
"Chờ đã!" Hà Duyệt vội vàng kéo tay Lãnh Diệc Hiên, khẩn trương nửa ngày cuối cùng mới nhỏ giọng nói:" Ta, ta đáp ứng."
Lãnh Diệc Hiên kéo dài khóe miệng, quay đầu nhìn Hà Duyệt thẹn thùng không biết làm sao, chờ đợi đối phương chủ động, Hà Duyệt vì không muốn bị nhóm nô tài cung nữ thấy được, lôi kéo tay Lãnh Diệc Hiên đến lương đình sau ngọn núi giả, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lãnh Diệc Hiên, rất nhanh nâng mũi chân lên, hôn lên khóe môi Lãnh Diệc Hiên, lập tức đỏ mặt hé ra nói:" Ta... ta hôn rồi cho nên Diệc Hiên ngươi.... ngô..."
Hà Duyệt chết trân nhìn Lãnh Diệc Hiên đang chặn lấy môi mình, trong khϊếp sợ nhịn không được mở miệng ra, kết quả tạo điều kiện cho đối phương đi vào, hung hăng trong ngoài tiến công chiếm đóng một lần, thiếu chút nữa làm hô hấp của ai kia chấm dứt.
Hà Duyệt thở hổn hển một hồi, lập tức vuốt môi, chỉ vào Lãnh Diệc Hiên kích động nói:" Ngươi.... ngươi...."
Lãnh Diệc Hiên cười sờ môi, cho Hà Duyệt một cái tươi cười chói mắt tuyệt mỹ:" Rất mỹ vị."
Mặt Hà Duyệt nháy mắt hồng như trái táo, nếu không phải trời tối xem không rõ lắm, bằng không cam đoan Lãnh Diệc Hiên sẽ không nhịn được mà đem Hà Duyệt kéo vào trong phòng mà chiếm đóng, cũng may Hà Duyệt vừa rồi bị hôn mà có điểm sinh khí, tức giận quay người rời đi, Lãnh Diệc Hiên phát hiện đối phương hành động lập tức tiến lên ôm lấy.
"Buông..."
"Được rồi đừng tức giận, Duyệt, ta mang ngươi xuất cung."
Nghe được hai chữ xuất cung, tâm tình Hà Duyệt lập tức chuyển tốt, cao hứng bắt lấy tay Lãnh Diệc Hiên nói:" Đi, nhanh lên, đúng rồi ta cần chuẩn bị cái gì?"
"Đi đổi quần áo là được rồi."
"Ta lập tức đi." Nói xong, Hà Duyệt lập tức xoay người chạy nhanh về phía cung điện, Lãnh Diệc Hiên thu hồi tươi cười, kêu:" Vô Phong."
Một trận gió thổi qua, trước mắt Lãn Diệc Hiên xuất hiện một bóng đen đang quỳ, cung kính nói:" Chủ thượng."
"Kế tiếp nên làm thế nào chắc ngươi cũng hiểu."
"Chủ thượng yên tâm." Lại một trận gió thổi qua, Lãnh Diệc Hiên đứng nơi núi giả rất nhanh thanh tĩnh lại, nhìn về phía Hà Duyệt đang cười chạy đến, Lãnh Diệc Hiên thu hồi gương mặt lãnh huyết thay bằng ôn nhu chú mục, ôm thắt lưng Hà Duyệt, nhẹ nhàng nhảy dựng, hai người biến mất trong bóng tối nhô cao.