"Hắn thế nhưng bình an sinh hạ hoàng tử?" Tưởng Di tức giận bóp nát chén trà trên tay, máu đỏ tươi rơi xuống, thị nữ bên cạnh lập tức quỳ trên mặt đất nói: "Nương nương bớt giận."
"Cút!"
Bọn cung nữ nô tài lập tức lui ra ngoài, sau đó có một công công cẩn thận tới gần Tưởng Di, nói: "Nương nương, Hiền Phi nương nương tới."
Hiền Phi! Tưởng Di cười lạnh một tiếng, "Nàng tới làm cái gì? Chê cười bản cung, chính nàng không đém chuyện xử lý êm đẹp tới tìm bản cung làm cái gì?"
"Nô tài cảm thấy sự tình không phải như vậy."
"Lời này là có ý gì?"
"Việc này vẫn là ta nói cho ngươi đi." Liễu Lam Nhi tiến vào trong điện, Tưởng Di phất tay cho người lui hết, Liễu Lam Nhi đi tới bên người Tưởng Di, nhỏ giọng nói: "Muội muội cũng biết người nọ sinh hoàng tử rồi?"
"Việc này mọi người đều biết, tỷ tỷ không phải tới đây khoe hài tử cho người ta có bao nhiêu đáng yêu đi!"
"Sao có thể? Hài tử của tiện nhân kia ta mới không hiếm lạ, ta tới đây là nói cho muội muội ngươi, tiểu hoàng tử gần đây thân thể không tốt, chỉ sợ..."
"Tỷ tỷ vẫn là ăn nói cẩn thận, phòng tai vách mạch rừng."
"Sợ cái gì, trong phòng này cũng chỉ có ta và người."
Tưởng Di làm lơ Liễu Lam Nhi, lnn cười ngồi trên ghế, nói: "Muội muội có biết vì sao thân thể tiểu hoàng tử của chúng ta không tốt không?"
"Ta như thế nào biết được?"
"Nghe nói tiểu hoàng tử lúc sinh ra thân đã mang độc, vẫn là không dễ giải trừ."
"Ngươi nói cái gì?" Tưởng Di khϊếp sợ, "Việc này chính là sự thật? Sao có thể tự thân mang độc, chẳng lẽ kế hoạch của Từ Tuệ ngươi thành công?"
"Kế hoạch, kế hoạch gì?"
"Từ Tuệ chớ nói giỡn, đương nhiên là chuyện hạ độc."
Liễu Lam Nhi hiểu được, tức giận nói: "Chuyện đó bại rồi!"
"Bại?" Tưởng Di kinh dị, vậy độc kia...
"Ta còn suy đoán có phải là kế hoạch của muội muội nhà ngươi thành công hay không, hiện giờ xem ra..."
"Ta đã cho nhãn tuyến thăm dò tin tức, sao có thể..." Tưởng Di đột nhiên đứng lên, trừng lớn hai mắt, "Chẳng lẽ việc này có âm mưu khác?"
Một câu âm mưu làm Liễu Lam Nhi cũng hoảng hốt, sắc mặt cực độ khó coi, không vui nói: "Xem ra có người muốn mượn tay chúng ta diệt trừ hắn, thật là đủ thâm sâu."
"Ngươi nói là..." Tưởng Di giật mình, không thể tin được nói: "Vì cái gì? Nàng không phải..."
"Đương nhiên là vì địa vị rồi, vì vị trí Hoàng Hậu tối cao kia, nàng có thể có cái gì không làm ra, muội muội chỉ sợ không biết, mấy ngày gần đây Hứu tướng chính là liền tiếp ở trên triều ra sức phủ quyết đề nghị của Hoàng Thượng, còn làm ra không ít chuyện ồn ào lớn nhỏ, hoàn toàn không đem Hoàng Thượng để vào mắt."
"Ngươi nói cái gì? Còn có việc này à, chẳng lẽ hắn không sợ Hoàng Thượng giáng tội?"
"Sợ, có cái gì mà sợ, ngươi lại không phải không biết thế lực của Hữu tướng có bao nhiêu lợi hại."
Liễu Lam Nhi nói làm Tưởng Di bừng tỉnh đại ngộ, không sai, Hữu tướng đương triều tựa hồ có có lực hơn nửa thiều đình, thậm chí còn có binh mã, khi Liễu Lam Nhi biết việc này cũng không ít kinh sợ, khó trách phụ thân mình lại cung kính ông ta như vậy, nguyên lai là...
"Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy bọn họ có phải hay không muốn..."
Lnn ra hiệu im lặng, "Việc này chúng ta không nên bàn thì tốt hơn, hiện tại tiểu hoàng tử đã trúng độc, như vậy chúng ta cứ bình tĩnh ứng đối, quyết không để Từ Tuệ tiện nhân kia đạt được chủ ý."
"Chúng ta đây là muốn làm gì? Lại hại độc?"
Liễu Lam Nhi nhìn về phía Tưởng Di, Tưởng Di sắc mặt bình tĩnh, cuối cùng vẫn là Liễu Lam Nhi gật gật đầu, "Việc đã đến nước này, chúng ta cần hết sức cẩn thận, tốt nhất nhanh chân tìm người gϊếŧ mới có thể bảo toàn chúng ta."
"Vậy làm thế nào?"
Liễu Lam Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, Tưởng Di tới gần, hai nữ nhân thấp giọng nói thầm âm mưu, mà lúc này Hà Duyệt đang ở Lâm Hoa Điện hoàn toàn không biết gì cả.
"Tử Hi mấy ngày gần đây vẫn khỏe?"
"Ân, Tử Hi nhờ phúc Quân Thị, rất khỏe nha."
Bộ dáng Mộ Dung Bách mỉm cười đáng yêu làm Hà Duyệt nhịn không được nở nụ cười, theo sau nhìn Tử Ngọc, Tử Ngọc gật đầu đi ra ngoài, theo sau Hà Duyệt đứng lên nói: "Chuyện hôm đó, cảm ơn Tử Hi."
"Quân Thị nói đùa, việc này liên lụy đến thật nhiều mạng người, nên điều tra rõ." Mộ Dung Bách thấy Chu Tử Hoa đi vào trong, cười đứng dậy thỉnh an, "Chu ca ca."
Chu Tử Hoa cười cười, nhìn về phía Hà Duyệt ngồi trên chủ vị lập tức khom người thỉnh an nói: "Thần thị tham kiến Quân Thị."
Hà Duyệt đứng dậy, tiến lên nâng Chu Tử Hoa dậy, chờ cho Mộ Dung Bách cũng các cung nữ nô tài lui ra, nói: "Tử Hoa, người còn cho ta là bằng hữu hay không?"
Chu Tử Hoa ngẩng đầu nhìn Hà Duyệt, biểu tình của Hà Duyệt cực kỳ nghiêm túc, Chu Tử Hoa lắc đầu, "Thần thị không dám."
"Ngươi..." Hà Duyệt hít sâu một hơi, "Tử Hoa, ngươi không cần ở đây ngụy trang, toàn bộ mọi chuyện ta đã biết."
Chu Tử Hoa khϊếp sợ trừng lớn đôi mắt, biết...biết cái gì? Hà Duyệt duỗi tay bắt lấy tay Chu Tử Hoa, "Hoa Thần dùng người nhà ngươi uy hϊếp ngươi thay hắn làm việc, hơn nữa hắn còn cùng Liễu Lam Nhi tư thông, bao gồm chuyện ngươi không muốn hại ta, ta đều biết."
Chu Tử Hoa kinh ngạc nhìn Hà Duyệt, "Ngươi...."
"Tử Hoa, ngươi là bị ngu ngốc sao? Bị uy hϊếp thì sợ cái gì, nói ra không phải tốt hơn sao, chẳng lẽ ngươi nói ta liền không tin?"
"Ta...ta thực xin lỗi." Một câu thực xin lỗi đã nhịn thật lâu, hiện giờ nói ra không nghĩ tới lại chua xót thống khổ như thế.
"Ta vẫn luôn tin tưởng Tử Hoa sẽ không làm vậy với ta, cũng tin tưởng người nhất định có nỗi khổ riêng, nếu ta hôm qua không biết được âm mưu của đám Hoa Thần cùng Hiền Phi, ngươi có phải hay không sẽ vĩnh viện không bao giờ nói cho ta biết?"
"Ta..." Chu Tử Hoa chảy nước mắt lắc đầu, "Thực xin lỗi, Duyệt Quân, là ta thực có lỗi với ngươi."
Hà Duyệt duỗi tay cầm lấy tay Chu Tử Hoa, cười nhạt nói: "Câu xin lỗi này ta tiếp nhận."
Chu Tử Hoa thực sự không nghĩ Hà Duyệt sẽ tha thứ cho mình, thời điểm Thượng Quan Tuyết uy hϊếp hắn, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Hà Duyệt hận, không nghĩ tới... "Cảm ơn..."
Một tia cười hiện lên khóe miệng, Hà Duyệt buông tay ra, nói: "Ta còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp ngươi, khi đó ta còn tưởng rằng Tử Hoa là tiên nhân a."
Chu Tử Hoa lau nước mắt, cười nhạt nói: "Làm Duyệt Quân chê cười rồi."
Hà Duyệt quay đầu lại, thở dài nói: "Bất quá, Tử Hoa, ngươi xác thực làm ta bị tổn thương."
"Thực xin lỗi."
"Tử Hoa, nếu ngươi cảm thấy có lỗi, vậy ra mặt làm chứng đi, để đám người chết tiệt kia chịu sự trừng phạt đúng tội."
Chu Tử Hoa kinh ngạc nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt gật đầum "Ngươi nghĩ không sao, ta muốn thanh lọc hậu cung dơ bẩn này, biến mấy đồ vật không sạch sẽ hầu như không còn."
Chu Tử Hoa biết, từ khi Hà Duyệt trở về hoàng cung, Hà Duyệt cùng Hoàng Thượng cảm tình càng tốt, tốt đến mức bọn họ không có một chân tham gia vào.
Chu Tử Hoa đau khổ nhắm mắt, ngay sau đó nói: "Được."
Hà Duyệt quay đầu lại, thấy ánh mắt chân thành của Chu Tử Hoa, Hà Duyệt cười nhìn Chu Tử Hoa, "Yên tâm, ta sẽ thay ngươi cầu tình, Tử Hoa, ta sẽ để ngươi bình an rời cung, rời đi nơi này, lấy lại thân phận Chu Tử Hoa của ngươi."
Chu Tử Hoa khϊếp sợ, sau đó thoải mái cười, cảm động cầm tay Hà Duyệt, "Cảm ơn ngươi."
Giải quyết chuyện của Chu Tử Hoa xong, Hà Duyệt thật cao hứng trở lại Mai Hương Điện chính là vừa bước đến cửa Mai Hương Điện, Hà Duyệt phát giác không khí có chút bất thường.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Toàn Tử kinh hồn táng đản quỳ trên mặt đất, "Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng."
"Thải Hà, có chuyện gì?"
Thải Hà quỳ trên mặt đất, thương tâm nói: "Chủ tử, tiểu hoàng tử..."
"Tiểu hoàng tử làm sao?!?!" Hà Duyệt kích động hỏi.
Thải Hà ẩn nhẫn không dám nói, Hà Duyệt vội vàng chạy vào nội điện, đi đến bên nôi, duỗi tay vào gương mặt trắng nõn bên trong, "Nhi tử, phụ thị về rồi, tỉnh tỉnh a!"
"Chủ tử..."
Tử Ngọc sốt ruột từ bên ngoài chạy vào, "Thải Hà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu hoàng tử...."
"Tiểu hoàng tử hắn.... hắn đã chết, ô ô...."
Đã chết! Hà Duyệt nghe thấy những lời này thiếu chút nữa té ngửa, giận dự hét: "Làm càn, hài tử của bản quân sao có thể chết được? Hài tử của bản quân còn hảo hảo nằm đây không phải sao?"
Hà Duyệt vội vàng bế hài tử lên, "Nhi tử a, phụ thị về rồi, mở to mắt nhìn phụ thị, mau lên, nhìn phụ thị..."
Không có tiếng hít thở, yên lặng bất động, Hà Duyệt kinh ngạc trừng lớn mắt, lắc đầu nói: "Không...sẽ không đâu, nhi tử, ngươi mở mắt nhìn phụ thị, ngoan, mở mắt nhìn phụ thị...."
"Chủ tử..."
"Tử Ngọc, ngươi đến xem, hắn chỉ là ngủ thôi, ngươi nói cho ta hắn chỉ là ngủ thôi."
Tử Ngọc hoảng hốt đi vào nhìn nhìn tiểu hoàng tử, không có một tia huyết sắc, đình chỉ hô hấp, Tử Ngọc trừng lớn mắt, cuối cùng quỳ trên mặt đất.
"Ngươi quỳ trên mặt đất làm cái gì? Có phải hay không ngủ rồi, nhất định là vậy, đúng, chính là vậy..."
"Chủ tử, tiểu hoàng tử đã quy thiên rồi."
"Không!" Hà Duyệt trừng Tử Ngọc, "Bản quân nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng bình thường bản quân yêu thương các ngươi thì các ngươi liền hồ ngôn loạn ngữ, hài tử của bản quân còn hảo hảo ở đây, sao có thể sẽ...sẽ...."
Nước mắt không lưu tình lưu lại, Tử Ngọc cùng Thải Hà quỳ trên mặt đất thống khổ, trăm miệng một lời nói: "Chủ tử..."
Tôn Đạo Toàn nghiêng người lảo đảo chạy vào Ngự Thư Phòng, quỳ trên mặt đất run rẩy toàn thân.
Lãnh Diệc Hiên đình chỉ cùng Tiêu Sở Nhiên nói chuyện, hỏi: "Chuyện gì đem ngươi sợ tới như vậy?"
"Hoàng Thượng, là...là.... Thái tử điện hạ hắn...."
Lãnh Diệc Hiên nhướng mày, "Thái tử làm sao?"
"Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ hắn.... quy thiên rồi!"
"Lạch cạch!"
Tiêu Sở Nhiên khϊếp sợ, Lãnh Diệc Hiên trừng lớn mắt, "Phanh!" "Ngươi nói cái gì?!?!"
"Nô tài vừa nghe người của Mai Hương Điện truyền lời, nói...nói tiểu Thái tủ quy thiên, Quân Thị bây giờ...."
"Duyệt!"
-------
"Nhi tử ngươi tỉnh tỉnh, phụ thị làm đồ chơi cho ngươi có được không, phụ thị mang ngươi đi chơi có được không, phụ thị..."
"Chủ tử..."
"Duyệt!"
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Hà Duyệt quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, cao hứng nói: "Diệc Hiên, ngươi tới rồi, nhi tử mau tỉnh a, phụ hoàng ngươi tới rồi, nhanh lên tỉnh dậy."
Lãnh Diệc Hiên tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, ánh mắt dừng trên người hài tử đã không còn một tia huyết sắc, duỗi tay động vào làm Lãnh Diệc Hiên phát ra sát khí.
"Diệc Hiên, hài tử chúng ta chỉ ngủ thôi có đúng không?"
Lãnh Diệc Hiên cúi đầu nhìn Hà Duyệt trong lòng ngực, nhắm mắt lại thương tâm nói: "Duyệt, chúng ta sẽ còn có hài tử."
Hà Duyệt đẩy Lãnh Diệc Hiên ra, ở Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm lắc đầu nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Con của chúng ta..."
"Nó đã chết, Duyệt, ngươi tỉnh táo lại!"
"Không!" Hà Duyệt bắt lấy cánh tay Lãnh Diệc Hiên, "Sẽ không, nó sao có thể chết, có không chết, sẽ không, sẽ không....."
Hà Duyệt ngất xỉu làm người của Mai Hương Điện sợ tới mức kinh hồn tán đản, mỗi người đều quỳ dưới mặt đất không dám động, sợ Hoàng Thượng không cao hứng một phát liền chết chùm một lũ.