Chương 22: Tình hữu nghị nửa vời

Editor: Minh Nguyệt Mạn

Rất nhanh cả thôn đều truyền lưu những lời Phàm ca nhi, thậm chí ai cũng biết người tìm được vị “Người tốt” này, liền được tặng một lượng bạc khen thưởng.

Phàm ca nhi bị Triệu gia hưu, nhưng nói như thế nào cũng đã từng cũng là người nhà bọn họ, cấp một ít bồi thường vẫn phải có. Ngoài chuyện đó ra, hiện Lâm Phàm cũng đang bị một ít hạn tử vô lại theo dõi, ngại với tình hình trước mắt mới chưa có hành động gì.

Mấy ngày này Lâm Phàm phát hiện thân thể cậu rất khỏe mạnh, cảm giác suy yếu bất lực khi trước hoàn toàn biến mất, lại nhìn đôi tay, dù cho ban đầu cũng trắng nõn, nhưng vẫn không bằng hiện tại hồng nhuận tinh tế thon thả. Mà chuyện tốt này chắc chắn đều là từ nhũ tuyền kia mà ra.

Lâm Phàm trong lòng rất cao hứng, cậu xem như trong họa được phúc, tuy không có dị năng nước, nhưng lại có được nhũ tuyền, có thể trợ giúp sinh hoạt hiện tại rất nhiều.

Nếu đem nhũ tuyền pha loãng với nước tưới lên cây hoặc cho động vật uống, không biết sẽ xuất hiện hiệu quả như thế nào, đáng tiếc duy nhất chính là cậu hiện tại căn bản không vào được không gian.

“A ca, a ca……” - Tiểu Hổ Tử đi chân trần nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt bởi vì phơi nắng lâu mà đỏ ửng.

Tiểu Hổ Tử là con trai thẩm sao Lâm gia, chỉ mới 4 tuổi, ngày thường luôn chạy đi chơi, có khi cả ngày cũng không thấy đâu, chẳng qua gần nhất bởi vì Phàm ca nhi mà nó cả ngày đều ở đây chạy qua chạy lại.

“Hổ Tử, có phải có tin tức gì không?” - Lâm Phàm rất thích hài tử kháu khỉnh khoẻ mạnh thiên chân hoạt bát như thế, nó làm người đưa tin cho cậu sẽ không làm người khác sinh ra hoài nghi.

Tiểu Hổ Tử thật mạnh gật đầu - “Từ ca nhi cãi nhau với hán tử nhà hắn.”

Từ ca nhi gả đến cách vách thôn, hắn cùng hán tử gần đây về nhà mẹ đẻ, nhưng không nghĩ tới thế nhưng lại phát sinh ra loại chuyện này.

Lâm Phàm tròng mắt chuyển động, đại khái đã đoán ra là do chuyện gì, bất quá cậu cũng bất động thanh sắc nói - “Được rồi, a ca lại thiếu đệ một viên đường.”

Tiểu Hổ Tử trợn to hai mắt cười, dù cho a ca kỳ lạ hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn rất tốt với nó. Nó vâng dạ mấy tiếng rồi lại chạy ra ngoài chơi.

Lâm Phàm cầm lấy cây chổi quét rác, trừ bỏ này đó, mặt khác bị thẩm sao nhìn đến nói chỉ sợ lại muốn lải nhải, hơn nữa hắn muốn thử xem chính mình thân thủ, đáng tiếc ra cửa đều đến ước lượng ước lượng, càng đừng nói lên núi, cho nên hắn hiện tại chỉ có thể lén lút rèn luyện rèn luyện.

“Vào đi, thẩm sao đi ra ngoài.” - Ánh mắt Lâm Phàm lập tức phát hiện ra một người đang lén lén lút lút quan sát người qua lại trước cửa nhà mình.

Điền ca nhi hậm hực đi vào, trên mặt có chút co quắp bất an - “Phàm ca nhi……”

Lúc này hắn có chút hối hận, sớm biết Phàm ca nhi có thân gia, đáng lẽ nên cùng cậu có quan hệ tốt, cồn về thân phận khí phu của cậu, bọn họ đều là ca nhi, cũng không sợ cái gì.

“Là Điền ca nhi phải không, cậu là tới nói cho tôi nghe hành tung của vị người tốt kia sao?” - Lâm Phàm cười hỏi, kỳ thật từ khi nhìn thấy Điền ca nhi, cậu cũng đã biết “Hung thủ” là ai, bất quá vẫn yêu cầu người khác chỉ ra chỗ sai mà thôi.

Điền ca nhi nói lắp hỏi lại - “Phàm ca nhi, tôi nói cho cậu chân tướng, cậu có phải sẽ……” - Lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

Lâm Phàm vẻ mặt thiện ý nói - “Điền ca nhi, chuyện tốt này cần nói ra trước mặt tất cả mọi người, để người đó trở thành người mẫu mực của thôn, nếu không, ít nhất cũng phải ở trước mặt trưởng thôn lưu lại ấn tượng tốt phải không?”

Điền ca nhi trên mặt có chút hồ nghi, hắn nghe không hiểu lắm Phàm ca nhi nói gì, chẳng qua sau đó ngẫm lại cũng đúng, Từ ca nhi rõ ràng là làm chuyện tốt, còn sợ hãi người khác nói gì sao - “Mọi người đều rất bận, để cho trưởng thôn làm chứng thôi đi.” - Thu được một lượng bạc, đến lúc đó chia cho Từ ca nhi 500 văn là được.

Lâm Phàm khóe miệng gợi lên, cười đến vui sướиɠ dị thường.