Chương 15: Ngu xuẩn phải trị

Khi Bạch Thượng Nham nhận được tín hiệu của vòng ngọc trên cổ, hắn liền tức tốc quay lại khách điếm. Chiếc vòng của hắn cũng giống như 3 người kia, là một sơi dây đỏ gắn ngọc thạch, nhưng của hắn lại là ba viên ngọc thạch màu trắng.

Người có tâm nếu nhìn thấy sẽ nhận ra đó là 3 cặp đồng tâm ngọc, mỗi cặp bao gồm hai viên Liên tâm một trắng một đen, chúng vốn là tâm của Vu Liên Đóa một giống sen cổ tại dị thế, loại sen này tuy không phải quý hiếm nhưng để kết được Liên tâm ngọc cũng chỉ có sen vương mới có thể làm được. Liên tâm ngọc tên như ý nghĩa, mỗi đóa sen vương chỉ kết được duy nhất một cặp hắc bạch Liên tâm, có ý nghĩa tình kết miên miên giúp cho hai người yêu nhau có thể cảm nhận được linh khí của nhau dù có cách xa bao nhiêu.

Nói rằng tình ý thì Bạch Thượng Nham chẳng giám khẳng định, nhưng không thể phủ nhận công hiệu dò xét tình trạng của 3 người Tịch Vân thì không gì tốt hơn. Vậy nên khi cả ba viên bạch liên tâm đều sáng lên hắn liền biết cả ba đang có truyện xảy ra.

Thực thất sách! Bản thân hắn đã quá tin tưởng khả năng che giấu thể chất của ba người họ, lại không nghĩ tới nơi này hiện đang ngư long hỗn tạp, nào có điều gì không thể không xảy ra? Nếu một trong ba người đó có mệnh hệ gì thì thiệt hại không thể chấp nhận được,

Càng nghĩ hắn càng thấy nóng ruột, bản thân vội vã quay về khách điếm. Bất ngờ một đạo lưu quang đuổi theo sát phía sau hắn xuất hiện, nam nhân toàn thân hắc y, đầu đội quan ngọc đính một viên huyết châu lớn nhẹ nhàng cưỡi phi kiếm bay sát bên.

" Vị đạo hữu đây, trong lúc toàn thành đang ứng cứu cổng bắc lại chạy đi? Thực khiến người khác nảy sinh nghi ngờ đó"

Bạch Thượng Nham thực không muốn để ý tới hắn, nhưng nhìn vào thanh phi kiếm bạch quang hưng thịnh đó cũng có thể nhận ra thân phận người này không phú tức quý, mặc dù hắn không sợ hãi cũng không muốn cùng kẻ này dây dưa.

" Đạo hữu, ta nhận được tin gia môn gặp nạn, không thể không lập tức trở lại, mong đạo hữu đây không nên tùy tiện phán xét"

Bạch Thượng Nham vừa nói, Phong Vũ hài dưới chân nổi lên từng đạo phong nhận muốn bứt phá lên phía trước.

Nam nhân kia dường như không để ý thái độ của Bạch Thượng Nham còn đón ý hùa theo

" Vừa đúng lúc ta cũng không muốn lẫn lộn với đám người kia, không bằng để ta giúp đạo hữu một phen" Nói xong cũng không chờ Bạch Thượng Nham trả lời đã nhanh nhẹn phóng theo.

...

Lúc hai người xông vào khách điếm, tình cảnh thực khiến người ta rung động. Hai nữ nhân thanh xuân xinh đẹp để quần áo rộng mở, cặp hồng đào lộ trong không khí cứng rắn lên như mời gọi người tới hái, thiếu nữ nhỏ tuổi bên dưới không ai khác chính là Tiểu Miêu càng nan kham hơn cả. Chỉ thấy Từ Phương Phương đang ra sức mυ"ŧ liếʍ thân thể nàng, một bên tay không ngừng bóp nhéo nhũ thủ khiến nàng ta rêи ɾỉ không rõ khoái hoạt hay đau đơn, phía dưới hạ thể cũng bị ngón tay xâm phạm đến dâʍ ɖị©ɧ chảy ròng ròng, còn lẫn một vài tia máu khiến người khác liên tưởng đến một số sự việc không hay, trái ngược lại với hình ảnh tìиɧ ɖu͙© táo bạo có phần đau đớn, khuôn mặt cả hai đều bị mồ hôi và nước bọt thấm ướt, tròng mắt trợn trắng chứng minh các nàng cũng đạt tới kɧoáı ©ảʍ không ngờ.

Bạch Thượng Nham tái mặt, vội điểm huyệt các nàng ngất đi rồi cởϊ áσ choàng ra phủ lên cả hai người. Nam nhân hắc y sau lưng hắn thì không nhịn được nét cười trào phúng, một bên tư thái phất phơ còn huýt sáo một cái đầy phiến tình.

Hình ảnh quá mức kí©h thí©ɧ khiến họ chậm mất 1 giây mới nhận ra điều không đúng trong căn phòng, từng đạo từng đạo hắc vụ âm u trôi nổi trong không khí, tập trung nhiều nhất trong một góc phòng ít người chú ý.

Bạch Thượng Nham hai tay kết ấn, " Phá" một tiếng, từ giữa ấn pháp xuất hiện một đạo bạch quang trói lọi chiếu sáng cả căn phòng. Đoàn hắc vụ nọ như gặp phải cường địch, co quắp lại thành một khối để lộ ra thân ảnh một nam hài trắng nõn đang lõa thể bên dưới.

" Chết tiệt"

Bạch Thượng Nham không nhịn được phát ra một câu tục, vội vàng lao đến phía nam hài nọ, chính là Tịch Vân đang lâm trong mộng cảnh.

"Ưʍ...ư..." Tịch Vân thân ngâm, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng chảy lệ đến đáng thương hề hề, mặc dù tình trạng của cậu cũng chật vật không kém gì Từ Phương Phương và Tiểu Miêu nhưng may mắn thay, Bạch Thượng Nham bí mật khởi động khẩu quyết vẫn nhận ra được, Từ Phương Phương và Tịch Vân vẫn chưa bị phá thân.

Hắc y nam tử bị Bạch Thượng Nham che chắn tầm mắt thì bĩu môi một cái rồi kết nhanh ấn ký, hai tay hắn hợp lại thành một vòng tròn nhỏ như một chiếc miệng bình sâu không đáy. Đoàn hắc vụ nọ vốn đã bị cực quang đánh cho tiêu tán không ít, nay lại gặp phải ý đồ thu phục của hắc y nam tử càng trở nên vô pháp chạy trốn, nó rít lên một tiếng kéo dài rồi bị thu vào trong tay hắc y nam tử.

" Thật không ngờ được ở giữa Thiên Tu trấn này lại gặp phải thứ vật này, nó là một da^ʍ ma loại mộ niệm, vốn không có thực thể nên thường ký sinh vào ý niệm của con người. Cũng là một loài quý hiếm đó, quả nhiên là không mất công đi chuyến này"

Bạch Thượng Nham săn sóc bao lấy thân thể của Tịch Vân, vốn bạch quang bao trọn căn phòng này cũng đủ cho hắn vây khốn thứ ghê tởm kia nhưng dù sao hắc y nam tử cũng mang danh trợ giúp tới đây nên cũng không tiện khó dễ. Hắn động động hai ngón tay kết thành lan hoa chỉ, căn phòng chợt xuất hiện một đoàn cánh hoa nhỏ bao trọn lấy ba người Tịch Vân kín kẽ chuyển lên giường lớn trong phòng.

" Đa tạ đạo hữu tương trợ, thứ lỗi cho ta hiện tại không tiện tiếp đãi, hẹn ngày gặp lại!"

Ý tứ đuổi người rõ ràng của Bạch Thượng Hoa khiến hắc y nam tử khó giữ nổi nét cười, chân mày nhướng lên tỏ vẻ " ngươi cái người vô ơn mà" khiến cho người khác bực bội.

" Này đạo hữu, ta đi thì cũng được thôi, nhưng thứ này do ta bắt được vậy cũng nên do ta sử lý chứ nhỉ?"

Bạch Thượng Nham nổi giận, tên mặt trắng này vậy mà dám tới đây lý luận với hắn? Đúng là không biết trời cao đất rộng.

" Vị đạo hữu kia, ta vốn chưa từng mời ngươi tới đây, lại thêm pháp trận của ta đã bao trọn căn phòng này vốn không cần ngươi ra tay, chớ có hành sự hàm hồ như vậy"

Tên hắc y kia thấy Bạch Thượng Nham cởi bỏ dáng vẻ thân sĩ cũng không biến sắc, lật một cái thu đoàn hắc vụ vào trong ống tay áo, mặt ngoài vẫn một bộ hỉ hả

" Đạo hữu nói vậy thật khiến người khác lạnh lòng, ta thấy ngài vẫn còn đang bận rộn chiếu cố đám tiểu tình nhân không rảnh thu thập thứ này nên ra tay tương trợ, trên đời nào có truyện gì là vạn vô nhất thất? Chưa biết chừng lúc ngươi có tâm trí quay lại thì thứ này đã kịp bỏ chạy mất rồi"

" Lại nói thêm, bạch quang thiểm ảnh ấn của đạo hữu tuy có phần tinh diệu, nhưng đối phó với những yêu ma bậc này thì lại có chút không đủ nhìn"

Bạch Thượng Nham trong lòng cười lạnh, bạch quang thiểm ảnh ấn? Đúng là quạ mà cũng muốn giả làm công mà, chỉ cần như vậy hắn cũng đã xác định được thân phận kẻ này cũng chỉ là một nhị thế tổ của gia tộc giàu có nào đó, nếu đã vậy, đừng trách không cho kẻ khác cơ hội sống.