Chương 116: Đi đêm

Chương 116: Đi đêm

Thương Thành rất nhanh đã về đêm, toàn bộ đèn l*иg trong Hành Lân khách điếm đều được thắp sáng rực rỡ đối lập với cảnh bên ngoài. Tịnh Vân vốn còn đang nghĩ không biết phải đi tìm khách điếm còn lại như thế nào giờ trái ngược lại phá lệ dễ dàng, bởi cả thành có lẽ cũng chỉ có 2 nơi sáng tới dọa người như vậy thôi.

Áng chừng khoảng cách một chút, xem ra 2 khách điếm này phân biệt Đông Tây mỗi bên thống trị một phương, cách nhau nửa cái thành vừa đủ chia Thương Thành làm 2 nửa, nước sông không phạm nước giếng tạo thành thế cân bằng khá thú vị nhưng đối với Tịnh Vân thì khổ rồi, khoảng cách từ đây tới khách điếm bên kia…thực đủ xa a. Tuy nói hiện tại cậu cũng đã có chút thực lực, muốn trong vòng nửa canh giờ tới nơi vẫn có thừa Tịnh Vân vẫn là không nhịn được nhớ đến taxi ở thế giới cũ.

Dù sao thì cậu cũng chỉ lung tung suy nghĩ trong lòng một chút, nỗi thương nhớ người yêu vẫn chiến thắng tất cả, Tịnh Vân hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, cảm thấy bản thân như được tiếp đủ động lực liền không dây dưa ướŧ áŧ nữa mà trực tiếp lên đường. Nếu còn bần thần thêm nữa chắc là nửa đêm mất, còn không bằng về phòng đi ngủ một giấc cho xong a.

“Mua đường đi”

“Bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây”

“Các vị khách quan…”

….

Vừa bước chân ra khỏi khách điếm đã là một khu chợ đêm tấp nập đủ loại hàng quán điểm điểm đèn l*иg lộng lẫy như tết nguyên tiêu vậy, lại có thêm ánh sáng miễn phí từ Hành Lân khách điếm nên càng có vẻ phồn thịnh xa hoa. Nhưng chẳng kéo dài được bao lâu, càng tới cuối đường càng vắng lặng, quả nhiên đúng như những gì lão bản nương Lê Hoa nói, Thương Thành căn cơ không sâu, bước ra khỏi con phố chính dẫn tới Hành Lân khách điếm phần còn lại của Thương Thành liền im lặng như đã ngủ say, nhà nhà đều đã kín cổng cao tường, bên ngoài chỉ còn có điểm điểm hỏa lô hai bên cùng tiếng gõ canh văng vẳng.

“Hảo lãnh a” Tịnh Vân vừa đi vừa vô thức vuốt vuốt cánh tay, càng rời xa con phố phồn hoa càng như bước vào một không gian khác vừa âm u vừa yên ắng. Xua đi mấy hình ảnh Sadako mò ra từ chỗ tối trong đầu, Tịnh Vân tự an ủi an ủi bản thân “Ngắm cảnh đêm a, nhìn cảnh đêm đẹp đẽ liền không nghĩ tới mấy thứ đáng sợ nữa”

Nói đi nói lại, ánh trăng đêm nay cũng thực vừa lớn vừa lượng, chiếu lên Thương Thành khiến cảnh vật như được tắm trong hào quang nhu hòa, gió nhẹ đu đưa lại điểm điểm mấy thân ảnh áo đen phi thân trên nóc nhà a, thực giống như được xem một cảnh phim kiếm hiệp.

Tịnh Vân “…”

Đúng là thế giới tu chân a, có đường không đi, lại thích lên nóc nhà đi. Cậu trong lòng khinh bỉ một chút, tuyệt đối không thừa nhận bản thân cũng từng ngưu bức giả bộ đại hiệp đi trên mái nhà người ta muốn giả một bộ thiếu niên anh hùng khinh công thượng thừa, kết quả thì… dẫm vỡ ngói nhà người ta không tính còn trượt chân suýt thì ngã xuống, may mắn suốt quá trình vẫn có Du Tam trông chừng mới không khiến cậu gãy tay gãy chân, nghĩ lại còn kinh.

Đồng thời nói luôn, ở tu chân giới có rất nhiều người thích mặc đồ đen đi trên mái nhà lúc nửa đêm, có thể là thủ hạ của vị đại nhân nào đó, hoặc là các cao thủ đang âm thầm điều tra vụ án, tóm lại là không nhất thiết phải là người xấu mới có sở thích này, nhưng nếu bạn quả quyết bọn hắn là người xấu muốn ngăn chặn thì có khả năng cao bạn sẽ trở thành nạn nhân của người xấu thật đó.

Tịnh Vân bé ngoan luôn nghe lời mẹ dặn không được đi theo người lạ nên cũng chỉ nhìn nhìn một chút rồi lại ai làm việc người đó, chính là có những người không phải ngươi đυ.ng người ta, người ta cũng xem ngươi như phường ác bá mà chống đối, thí dụ như đám người Thanh Sương tông vừa mới xuất hiện này.

“Đứng lại!”

Từ phương hướng cậu vừa dời đi, một đám nam đệ tử Thanh Sương tông cũng vội vã xông tới, Tịnh Vân hợp tình hợp lý đứng dẹp sang một bên chính là không hiểu sao bọn họ lại quây cậu lại, Tịnh Vân một lần nữa đối với hành động của mấy vị huynh đài đây cạn ngôn nhưng trước một đám trường kiếm lấy cậu làm trung tâm hướng tới, Tịnh Vân vẫn là rất phối hợp dơ hai tay lên xin hàng.

Một vị nam đệ tử lớn tuổi trong nhóm vội vàng hô lớn với chúng đồng môn phía sau “ Phi Long, Ân Tùng, hai đệ canh giữ tên này! Những người còn lại theo sát ta truy đuổi ma tu”

Một đám huynh đệ khí thế hừng hực đồng thanh hô “Rõ! Sư huynh” rồi lại hồng hộc chạy đi tiếp.

Tịnh Vân đảo mắt, người ta chạy trên nóc nhà đã đi xa từ lâu, một đám vịt con chạy dưới đất này đuổi theo làm sao kịp, cũng mệt các vị đây đuổi một đường công dã tràng. Tịnh Vân mới chỉ nghiêng đầu cảm khái hành động ngốc nghếch của đám người Thanh sương tông đã bị một trong hai người được cử ở lại trông giữ dí sát gươm vào cổ.

“Ngươi định làm gì! Ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Phi Long nhìn thiếu niên lang trông tưởng như vô hại trước mặt lại thân phận không rõ lai lịch, rất có khả năng là cùng đám ma tu mà bọn họ vừa đυ.ng độ có hiềm nghi liên quan liền không hề mềm lòng ngược lại còn kiên định nắm chặt chuôi đao muốn cưỡng ép Tịnh Vân áp sát góc tưởng, tuyệt không để cậu có cơ hội phản kháng.

“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc vì sao lại tiến tới Thương Thành này”

Tịnh Vân vốn định hô to “Má nó, ta là ai đi đâu cần phải báo cho tiểu tử nhà ngươi chắc. Nhưng xét phân lượng của thanh kiếm kề cổ vẫn là cẩn cẩn dực dực nói truyện.

“Các ngươi bắt ta làm gì a, ta…ta chỉ là một tán tu nho nhỏ, cùng sư phụ đi du ngoạn thôi”

Hai mắt Tịnh Vân vô thức mở lớn to tròn hết sức, đây là bản năng của động vật nhỏ khi tính mạng của mình bị đe dọa a, tuy nghe qua có phần nhị nhưng quả thực chiêu này rất có hiệu quả, hai thiếu niên đều bị ánh mắt này của cậu động tới tâm can vô thức đối với Tịnh Vân cũng không còn quá mức hung hăng thù địch nữa.

Thiếu niên tên Ân Tùng vội vàng hạ kiếm xuống, theo hắn thấy có lẽ bọn họ đã quá võ đoán rồi, cho dù đám người Tịnh Vân có vào thành cùng thời điểm đám ma tu xuất hiện thì có lẽ cũng chỉ là trùng hợp, đâu có ai quy định là khi đám ma tu đó tới thì nhưng người khác không được tới đâu a. Càng nghĩ vậy hắn lại càng cảm thấy thiếu niên trước mắt oan uổng, đối với người ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Đã khiến đạo hữu hoảng sợ nhưng mong cậu hãy phối hợp với chúng tôi, tránh để bị hiềm nghi có liên quan tới ma tu”

Tịnh Vân vừa thấy bọn họ thư thái hơn liền biết bản thân không còn lâm vào nguy hiểm nữa trái tim đang treo cao cao cũng buông xuống theo.

“Tất cả chỉ là hiểu lầm, vậy ta cũng không làm phiền các vị đạo huynh đây truy binh nữa… chúng ta liền đường ai nấy đi đi”

Tịnh Vân thật sự không muốn hỗn cùng đám người Thanh Sương tông này chút nào, người đông phức tạp không nói chỉ bằng vào vài lần đυ.ng độ mâu thuẫn với bọn họ cũng đủ khiến cho ấn tượng của Tịnh Vân với tông phái bá đạo này tụt xuống hàng số âm, huống chi cậu còn thực sự có việc muốn làm.

Phi Long lúc này cũng bình tĩnh hơn nhưng vẫn dứt khoát giữ người lại “Không được a, ngươi dù không phải cùng hội với ma tu nhưng cũng không hết được hiềm nghi, theo ta thấy vẫn là nên ngoan ngoãn ở cùng chúng ta, đợi đến lúc sư phụ cùng các sư huynh xác nhận ngươi trong sạch vậy Phi Long này sẽ kính cẩn bồi tội với ngươi”

Phi Long trời sinh lớn tiếng, lại là người bộc trực thô lỗ, tuy Tịnh Vân đối với những người như vậy vẫn là có vài phần hảo cảm nhưng đặt vào tình huống này thì không thể cảm nổi. Thầm nghĩ các ngươi đây coi khinh người quá đáng, hổ không cắn các ngươi liền cho cậu là Hello Kitty à.

Tịnh Vân thái độ cũng cương quyết lên “Các vị đây cũng đủ mặt mũi a, ta một không trộm cắp hai không thẹn với lòng, đối với các ngươi cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ các ngươi liền lấy tư cách gì để bắt giữ ta? Lại cho rằng mình là quan phủ sao?”

Phi Long và Ân Tùng bị thái độ gay gắt này của Tịnh Vân làm cho đỏ mặt, bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là một đám thiếu niên, lúc này bị Tịnh Vân không nể nang gì vạch mặt liền đuối lý. Chính là lệnh của sư huynh đã ra, hai người cũng không vì vài lý lẽ của Tịnh Vân mà thả người, trái lại không khí giữa đôi bên lại càng căng thẳng, ai cũng không nhường ai.

Tịnh Vân liền biết nói lý không được, cậu liền mặc kệ hai người họ muốn đi tiếp. Phi Long và Ân Tung tuy không cản trở nhưng cũng theo sát phía sau muốn âm thầm giám sát, cậu cũng mặc kệ thầm nghĩ Hừ hừ, một chút nữa nếu gặp được Mộ An Giang cậu sẽ liền không kiêng nể gì trình diễn một màn đông cung sống luôn, để xem lúc đó hai người này có còn dám ở lại giám sát nữa hay không?

Vậy là tổ đội 3 người không hài hòa lại cứ như vậy lên đường, rất nhanh đã tiếp cận phụ cận của khách điếm bên kia.

Một lần nữa nhìn thấy vô vàn đăng đèn kết hoa liền biết bản thân không hề đi nhầm hướng, nhưng so với khu phố bên Hành Lân khách điếm tấp nập vui tươi nơi này lại có vẻ u tĩnh hơn nhiều, có cảm giác văn nhã nhã nhặn giống như nơi của người đọc sách vậy, quả thực so với Hành Lân bên kia có vẻ càng phù hợp với hình tượng tiên gia cao lãnh hơn.

Khách điếm bên này tên là Tầm Mai khách điếm, nơi ở cũng như tên, lân cận khách điếm chính là một vườn mai lớn giống như cả khách điếm này được bao bọc bởi mai vậy. Tịnh Vân bồi hồi trước cửa khách điếm, có chút ngại ngùng không dám bước vào nhưng khách điếm lão bản ai nấy chính là thành tinh a, vừa nhìn liền biết Tịnh Vân cũng là người đạo gia liền cung kính cung kính đi ra tiếp đón.

“Vị đạo hữu này, ngài có gì cần lão phu hỗ trợ không a”

Người bước ra là một lão giả tầm ngoài 40, thân thể rắn chắc cao lớn tuy già nhưng vẫn cực kỳ dẻo dai, ắt hẳn không phải người tu đạo cũng là người tập võ nghệ hơn nữa thực lực còn không tồi. Lão giả mặc kệ Tịnh Vân tùy ý đánh giá mà liên tục giữ nụ cười chuyên nghiệp trên miệng.

Tịnh Vân thấy người ta đã ra tiếp đón liền càng ngại ngùng hơn, cậu phân vân một chút rồi thẳng thắn hỏi thăm lão bản.

“Thực không giấu gì ngài, ta lần này tới là muốn dò hỏi một chút…nơi này của ngài, có phải có một vị công tử tên là Mộ An Giang tới thuê trụ không a?”

Lão bản trên mặt không động thanh sắc chỉ trước sau như một cười cười “Thứ lỗi cho lão giả, thông tin của các khách nhân tới đây đều được khách điếm chúng ta tuyệt đối bảo mật không thể tiết lộ cho người ngoài biết”

Tịnh Vân nghe vậy liền trên mặt nổi hồng thấu, cậu vội vàng thứ lỗi rồi xoắn xuýt muốn rời đi, lại bị ông ta gọi ngược lại.

“Thiếu niên xin chậm đã, tuy nói ta không thể cho cậu biết thông tin của khách nhân nhưng quả thực nơi này của ta có không ít tu sĩ trụ lại, nếu cậu không ngại thì ta có thể giúp cậu hỏi thăm một chút a”

Tịnh Vân nghe vậy cũng chỉ cúi đầu cảm tạ, tự mình chạy tới nơi này hỏi thăm tung tích ái nhân cũng đủ ngượng ngùng lúc này liền phiền một người không quen biết giúp hỏi hộ cậu thực sự không làm được.

Lão giả vốn ban đầu đối với Tịnh Vân nhàn nhạt lúc này linh quang chợt lóe, một lần nữa hô “Chậm đã” sau đó nhanh nhẹn lấy một mặt gương từ trong tay áo ra, thủ quyết đơn giản liền khởi động mặt kính bí mật chiếu về hướng Tịnh Vân mà không để người phát giác.

Tịnh Vân vốn vì một tiếng chậm đã của lão bản mà dừng lại nhưng chỉ thấy lão yên lặng tủm tỉm nhìn mình một lúc liền trên đầu hiện mấy dấu (?) nhưng cũng không để cậu phải thắc mắc lâu, tấm kính trên tay lão bản đã lập lòe phát sáng, sau khi lão nhìn vào mặt kính liền không giấu được vui mừng, một lần nữa chủ động tiến về phía Tịnh Vân cúi sâu.

“Công tử gia, vừa rồi đã đắc tội mong công tử tha thứ cho lão”

Tịnh Vân một lần nữa lại không hiểu ra sao nhưng cậu cũng chắp tay đáp lễ, đổi lại rất nhanh liền nhận được tin mừng từ lão bản.

“Tiếp đây liền phiền công tử theo lão ra biệt viện phía sau, người mà công tử đang tìm quả thực đang ở đây, ngài ấy mong chờ công tử đã lâu a”