Đương nhiên, Lưu Triển Tu cũng không phải người dễ bắt nạt, muốn y theo sự sắp xếp của Trịnh Dạ Mai đồng ý hôn sự là không có khả năng. Từ lúc Trịnh Dạ Mai gả đến Lưu phủ, đã không ít lần động tay động chân vào đồ ăn của Lưu Triển Tu hạ chút độc dược, vậy nên mới khiến thân thể vốn đã không tốt từ lúc sinh ra của y càng thêm yếu ớt. Sau dần khi Lưu Triển Tu ngày càng lớn hơn, Trịnh Dạ Mai càng khó ra tay, thậm chí không ít lần bị y phản đòn cho ăn trái đắng.
Lần này Trịnh Dạ Mai chuẩn bị kỹ càng, lừa tiểu tư chuyên sắc thuốc cho Lưu Triển Tu sơ ý, sai người hạ dược vào trong thuốc, sau đó đem người hầu quanh viện đuổi đi, để Trịnh Tú nhân cơ hội lẻn vào phòng Lưu Triển Tu qua đêm.
Sáng hôm sau, chính là màn kịch bắt gian tại trận, liền ép Lưu Triển Tu đồng ý hôn sự.
Sau khi thành thân, Lưu Triển Tu đối với Trịnh Tú bình bình đạm đạm giống như người xa lạ. Phải tới khi Trịnh Tú có thai, Lưu Triển Tu nghĩ đến hài tử, lại nhớ tới a phụ mất sớm của mình, muốn cải thiện quan hệ với phu lang. Nhưng Trịnh Tú thấy y sức khỏe không tốt sẽ không có tương lai gì, chỉ mong y chết sớm để lấy được gia sản, đối với y cũng coi thường ra mặt, Lưu Triển Tu thấy vậy cũng từ bỏ ý định.
Thẳng đến lúc Trịnh Dạ Mai mượn cơ hội đuổi Lưu Triển Tu tay không rời nhà, Trịnh Tú mới hiểu được, thúc thúc kia của hắn căn bản là không tính toán phân chia gia sản cho hắn.
Nếu hắn đi theo Lưu Triển Tu ra ngoài, chờ đến lúc Lưu Triển Tu chết, hắn trừ bỏ phải mang theo một đứa con chồng trước thì còn cái gì đâu? Cho nên hắn cuỗm theo toàn bộ tiền bạc Lưu Triển Tu tích góp bỏ chạy (đây là hắn nghĩ như vậy), hắn không muốn tiếp tục sống trong ngày tháng khổ sở như vậy nữa.
Không nghĩ tới, cuộc sống sinh hoạt bên ngoài cũng không tốt đẹp như hắn tưởng tượng. Vốn dĩ tiền lấy trộm được không nhiều lắm, lại còn bị một tên gia hỏa mặt người dạ thú lừa sạch.
Hắn vẫn luôn tránh ở trên trấn, nghĩ chờ tới khi Lưu Triển Tu chết, chính mình lại quang minh chính đại xuất hiện.
Bởi vì bị lừa hết bạc, cho nên không thể mời nổi hạ nhân. Hắn không thể không tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn, chính là trong lúc mua đồ lại nghe được tin tức mọi người đang nghị luận sôi nổi trên đường.
"Ai nha, đại nhi tử nhà Lưu viên ngoại vừa trúng cử nhân, cũng không biết Lưu viên ngoại có hối hận vì đã đem hắn đuổi ra ngoài hay không nha?"
"Có kế phụ tự nhiên liền có kế cha, ta thấy Lưu viên ngoại kia cũng là kẻ hồ đồ."
Lúc trước Lưu Triển Tu bị đuổi ra khỏi phủ, y đã cố ý lan truyền tin tức, khiến cho người trên trấn đều biết đến chuyện này. Lúc đó y không nghĩ tới chính mình còn cơ hội thi khoa cử, chỉ là y tuyệt đối không để mình bị chịu thiệt, cũng vì thanh danh của Bối Bối sau này, nên đã thiên hạ thủ vi cường(1), hiện tại xem ra, hiệu quả cũng không tệ lắm.
(1): ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế
"Ngươi biết không, nghe nói Lưu cử nhân từng thành hôn qua, ca nhi kia là cháu trai của Trịnh Dạ Mai, còn hạ sinh một tiểu ca nhi, nhưng mà thời điểm Lưu cử nhân bị đuổi khỏi nhà, hắn liền trộm tiền chạy mất."
Trịnh Tú nghe được bọn họ đang nói về mình, tuy biết rằng những người này không quen biết hắn, vẫn là đem thân mình hướng bên cạnh rụt rụt.
"Phi, loại ca nhi không tuân thủ phụ đức như hắn, đáng bị đưa lên quan phủ. Nhưng nếu lúc này hắn biết Lưu cử nhân chẳng những khỏi bệnh, còn trúng cử nhân, khẳng định sẽ hối hận đến xanh ruột."
"Cho nên mới nói, người tự mình làm bậy thì không thể sống, nếu hắn chịu ở lại chăm sóc trượng phu cùng hài tử, hiện tại chính là phu lang cử nhân rồi, nói không chừng sau này còn là phu lang nhà quan gia a."
"Ai nói không phải đâu."
Trịnh Tú nghe được tin này trong lòng liền khϊếp sợ, cái người ma ốm kia trúng cử nhân? Y không phải bệnh sắp chết ư, sao lại có thể trúng cử, càng nghĩ lại càng sợ hãi, nếu bị y tìm được, chính mình còn có đường sống sao?