Dương Cẩm cũng có chút ấn tượng với vị thư sinh đang được vây quanh kia, đó chính là người lần trước ở đại sảnh khách sạn được mấy thư sinh khác khen ngợi sẽ đứng đầu hội khảo thí đợt này, tên gọi Lư Diêm Cẩn.
Một đám người ngồi xuống, gọi một bàn đồ ăn.
"Diêm Cẩn huynh, ly rượu này ta kính huynh trước, cầu chúc huynh đoạt được Giải nguyên." Người bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa.
Lư Diêm Cẩn lắc đầu: "Ai, Thiếu Dương huynh sao có thể nói như thế, kết quả hiện tại còn chưa có, không thể vọng ngôn." Tuy nói như vậy, nhưng vẻ đắc ý trên mặt hắn ai cũng có thể nhìn ra.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, tự nhiên là càng thêm khen ngợi vuốt đuôi hắn. Dù gì thì người ta trong nhà có bối cảnh, bản thân hắn tài học cũng thực sự không tồi.
Tào Thanh ở một bên bất động thanh sắc nhìn một màn này.
Người như Lư Diêm Cẩn hắn đã thấy rất nhiều, đừng nói một kỳ thi hương nho nhỏ, chính là khảo đến thi đình, dù có đạt được thứ tự, bằng vào đạo hạnh của hắn cũng rất khó tiến xa được.
Đường Tử Thư nghe được thì âm thầm bĩu môi, tên Lư Diêm Cẩn này hắn cũng có nghe qua, được gọi là thần đồng. Giờ nhìn thấy tận mắt, thần đồng cái khỉ gì, cũng chỉ là được thổi phồng mà thôi.
Lan Vân trừ bỏ thời điểm ngày đó nôn nóng vì công tử nhà hắn bệnh tình nguy kịch, hiện tại đều là mặt không biểu tình. Chỉ lặng yên không một tiếng động đi theo công tử nhà mình, trên mặt không có lấy một chút dao động.
Dương Cẩm thì đối với loại người như Lưu Diêm Cẩn này không có hảo cảm gì, đây chính là loại người thường chết nhanh nhất a.
Còn Lưu Triển Tu vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, thỉnh thoảng lại quay sang chơi đùa với Bối Bối một chút. Hiện tại có thời gian y đều cùng Bối Bối bồi dưỡng tình cảm. Dưới nỗ lực không ngừng, Bối Bối cũng đối với y thân cận hơn rất nhiều, minh chứng chính là những lúc Lưu Triển Tu đưa mặt muốn nhóc hôn hôn, Bối Bối sẽ ở trên mặt y hôn một ngụm khiến y vui vẻ không thôi.
Ngày hôm sau, sau khi Dương Cẩm cũng Lưu Triển Tu ăn cơm sáng xong, mới ung dung thong thả đi xem thành tích.
Tào Thanh bởi vì chân đi lại không tiện nên La Vân tự nhiên là ở lại chăm sóc hắn. Đường Tử Thư vốn là không muốn đi, dù sao hắn cũng không đậu, cần gì phải đi tìm ngược chứ, nhưng cuối cùng vẫn là bị Dương Cẩm dùng mỹ thực uy hϊếp phải đi xem.
Tới địa phương yết bảng, quả nhiên thấy người vây xung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, có người cố gắng thử chen vào, giày đều bị giẫm rớt. Người thi đậu đương nhiên là tràn đầy vui mừng, thi không đậu thì ủ rũ rời đi, thậm chí có người còn ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Mấy người Dương Cẩm tìm một quán trà ngồi xuống, nghĩ đợi đám người tản bớt rồi lại đi xem. Có người thứ nhất như bọn họ thì cũng sẽ có người thứ hai, bọn họ chân trước vừa mới vào cửa, thì ngay sau đó Lưu Diêm Cẩn cũng đi vào.
Không lâu sau, liền thấy một gã sai vặt vẻ mặt vui sướиɠ đến bên người Lư Diêm Cẩn thông báo: "Chúc mừng thiếu gia, ngài đạt được vị trí thứ hai a." Gã sai vặt kia mới được Lư phủ mua về, đối với thiếu gia nhà hắn còn không quá hiểu biết, vừa thấy thiếu gia thi đỗ vị trí cao như vây, liền vui mừng tới báo tin.
"Vị trí thứ hai? Vậy vị trí thứ nhất là ai?" Trong giọng nói có ẩn ẩn tức giận.
Gã sai vặt thấy thiếu gia cũng không có cao hứng như thế, nhỏ giọng nói: "Hình như là một người tên Lưu Triển Tu."
Dương Cẩm nghe xong, cho Lưu Triển Tu một cái ánh mắt tán dương, Lưu Triển Tu vốn đang cảm thấy không phải chuyện gì to tát, nhưng có thể được phu lang nhà mình tán thưởng, y cảm thấy vị trí đầu bảng này vẫn rất là có giá trị.
Đường Tử Thư vừa nghe, liền vui vẻ ha ha cười: "Triển Tu huynh, không thể tưởng được ngươi thế nhưng đạt Giải nguyên, ta đã nói mà, bằng tài hoa của huynh, vị trí đầu bảng cũng là xứng đáng a." Đường Tử Thư cố ý nói âm thanh rất lớn, hắn chính là nhìn Lư Diểm Cẩn không vừa mắt.
Lư Diêm Cẩn đương nhiên cũng nghe thấy, ánh mắt nhắm ngay vào vị trí Lưu Triển Tu ngồi. Mặc dù cố gắng kìm nén, nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt không phục. Lưu Triển Tu làm như không thấy, vẫn nhàn nhã uống trà. Rơi vào trong mắt Lư Diêm Cẩn liền biết thành dáng vẻ kiêu ngạo.
Hắn nhịn rồi nhịn, vẫn là rời đi. Ra khoải quán trà, nghiến răng nghiến lợi lên xe ngựa. Hắn vẫn luôn cho rằng vị trí Giải nguyên sẽ thuộc về mình, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Lưu Triển Tu này rốt cuộc là ai, như thế nào trước kia chưa bao giờ nghe qua.
Thanh danh của hắn vẫn luôn nổi tiếng ở huyện, không thể ngờ được thế nhưng lại bị một tiểu tử vô danh đè ép. Càng nghĩ càng giận, hung hăng ở trên xe ngựa đập đồ. Lần sau còn có thi hội, đến lúc đó........
Bên này Đường Tử Thư thực vui mừng đối với Lưu Triển Tu chúc mừng: "Triển Tu huynh, ta liền biết huynh không phải vật trong ao mà." Trên khuôn mặt tràn đầy sùng bái.
"Ngươi không đi xem thứ tự của mình?"
Đường Tử Thư vẻ đặt đau khổ: "Ta có cái gì để xem đâu, khẳng định là không qua, nếu là qua mới càng thảm, cha ta khẳng định lại muốn cưỡng bách ta tiếp tục đi khảo thí, nhân cơ hội lần này, làm cho ông ấy nhận rõ hiện thực, ta căn bản là không có cái thiên phú kia. Mong muốn của ta phải là trở thành thương nhân đứng đầu Đại Ngọc triều.